Muốn Bước Tới Tìm Chết? Xin Mời
Những năm 80, cái thời mà nghèo đói bủa vây khắp nơi...
Anh trộm mía mốc ngoài đồng, ôm về một bó lớn như báu vật.
Mẹ nấu thành nồi nước mía ngọt lịm, chia cho mỗi người một bát.
"Con xin!" Tôi định bụng hất đổ cả nồi đi.
"Bốp!" Mẹ giáng cho một cái tát nổ đom đóm mắt, ù cả tai trái.
Anh còn ác hơn, đạp cho một cú muốn liệt cả người, miệng thì mắng: "Đồ phá hoại, của ngon vật lạ!"
Rồi cả nhà nhìn tôi như kẻ vô dụng, phán rằng lớn lên cũng chẳng làm nên trò trống gì. Thế là...giết tôi, bán xác cho người ta làm âm hôn.
Đời tôi coi như chấm hết ở cái tuổi còn quá trẻ.
Số tiền bán xác, chúng mua một sợi dây chuyền vàng to tướng.
Mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng cái khoảnh khắc mẹ bưng nồi nước mía lên bàn.
Lần này, tôi lặng lẽ đổ hết bát này đến bát khác... và mẹ cũng lặng lẽ múc đầy cho tôi.
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Muốn Bước Tìm Chết? Xin Mời".