- Đứng lại! Mày đứng thêm lần nữa cho tao! Cấm mày chạy! Tiếng hét ầm ĩ, lời chửi mắng thô tục cũng không kém. Người đàn bà tóc xổ tung đang cố chạy thoát thân, gã đàn ông tay cầm cây hùng hổ đuổi đánh. - Cứu tôi với. cứu bản thân tôi.. Bà ta ôm chặt lấy Đoàn Dũng và nấp sau lưng run rẩy là điều hiển nhiên. - Xây dựng ơn cứu tôi! Giọng nói quen thuộc, giọng trình bày anh chưa bao giờ quên, tuy rằng thời gian đã làm chất giọng đó không còn trong trẻo thanh tao điều này thật rõ ràng. Phải thừa nhận rằng, đoàn dũng quay thêm lần nữa sững sờ. - Hoài Thu! - Anh Dũng! Cứu em với.. - Con kia! Gã đàn ông thất phu trờ tới, chụp đầu tóc Hoài Thu giật mạnh. - Hà. Cũng phải thừa nhận là hà. ông đã bắt được mày, xem mày còn giỏi chạy nữa không? Đồ khốn! 1 tay nắm tóc, 1 tay gã tát mạnh vào mặt cô. Hoài Thu đau đớn vùng vẫy. - Cứu em, anh Dũng ơi.. Không thể không can thiệp, Đoàn Dũng gạt tay gã đàn ông.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Mùa thu tóc ngắn".