Lời dẫn cuối sách Kể chuyện dưới điểm nhìn của nhân vật “ tôi ”, tác phẩm đã tái hiện sinh động đời sống của một tầng lớp thanh niên Nhật Bản hiện đại. Tiêm chích ma túy, quan hệ đồng giới, sinh hoạt tình dục bừa bãi, xung đột, tự tử … Nhưng đằng sau cái mà người ta gọi là “ suy đồi ” ấy, chợt nhận ra những khoảng trống hoang vắng của những tâm hồn cô đơn, mất phương hướng. Quả thực, trong nhịp sống sôi nổi, ồn ã và nhanh đến “ chóng mặt ” của nền kinh tế hiện đại, đâu là chỗ dành cho những thức nhận về cái mình lên tiếng? Không những thế còn mỗi người phải làm sao để mà “ màu xanh ” tuổi trẻ mãi “ trong suốt ”? – Lối sống của các nhân vật trẻ tuổi trong truyện trước đây đã phản ánh phần nào những bế tắc đó. Một số trích đoạn trong truyện: “ … Reiko đang trong quá trình săm soi cái vỏ đĩa của The Doors, ngắt lời: “ Này Ryu, cậu tồn tại nghĩ là thực sự tuyệt khi chích morphine hằng ngày không? Tớ cũng muốn vào trung tâm cai nghiện của bọn Mỹ ” chẳng còn gì để bàn cãi. Cũng phải thừa nhận là vun lại đám heroin từ mép giấy bạc bằng cái móc lấy ráy tai, okinawa nói: “ mẹ kiếp, anh đã bảo em rồi, những đứa mới chích tựa như em không vào đó được đâu; chúng chỉ cho con nghiện lâu tương tự anh vào thôi, hiểu không? Không ai ngoài những con nghiện chính hiệu với những vết tiêm chi chíttrên cả hai cánh tay, hiểu chưa? Ở đó có một em y tá tên là Yoshiko, hấp dẫn lắm, ngày nào tao cũng bị em ấy tiêm vào mông. Tao vác mông ra, như thế này, thấy chưa? Và khi tao nhìn ra ngoài cửa sổ xem mọi người hiện tại đang chơi bóng chuyền hay mấy thứ tương tự, thì em tiêm cho tao một phát vào mông. Nhưng phí của đời, lúc đó, cái ấy của tao lại rúm lại và tao thì không muốn em Yoshiko ấy nhìn trông thấy nó trong tình trạng như thế. Reiko ạ, với một cái mông bự như của em ấy, cái của anh chẳng làm được trò trống gì cả ” ….