Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

C221: Chương 221

Lúc này, người thư sinh đang đứng bên bàn, chắp tay với mọi người kia giữ một khuôn mặt khiến hắn ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.

" Đây, người này không phải... "

Thành thật mà nói, thiết trụ run rẩy môi, không dám tin mà lẩm bẩm: " là hàm chương ca sao? "

Hàm Chương chính là tên tự của Tống Hàm Thanh.

Thiết Trụ và Đại Ngưu cùng những tiểu tử nhơ nhỡ này thường gọi hắn là Hàm Chương ca thật sự là vậy.

Vừa rồi nghe những người kia nói chuyện hình giống như cũng nhắc đến hai chữ này, hẳn là hắn ta không nghe nhầm là điều không thể phủ nhận.

Nhìn nhận một cách khách quan, trong những ngày tháng chung sống, thiết trụ cùng với những người khác dần dần xây dựng được tình bạn sâu sắc với tống hàm thanh.

Đối với nhóm đó, người kia vừa là thầy vừa là bạn, thỉnh thoảng thêm lần nữa giống tương tự anh trai, là một người rất đặc biệt.

Đơn giản là đã từng quen thuộc đến vậy rồi, dung mạo của hàm chương ca, thiết trụ tuyệt đối không lâu nữa không lâu nữa sẽ không nhận nhầm.

Đồng thời hắn ta cũng nắm được rõ, Tống Hàm Thanh mà hắn ta quen nắm được, tuyệt đối không thể đi theo họ đến đây một mình, xuất hiện ở nơi này.

Vậy thì vấn đề đã đến.

Người đứng trước mặt hắn ta này, rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ Hàm Chương ca còn sở hữu một người anh em song sinh cùng tên sao? Cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến!

Thiết Trụ vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện kỳ lạ giống như bởi vậy, đầu óc trở bởi vì thế rối bời, giống giống như bị trát đầy hồ dán, hoàn toàn không thể hoạt động như vậy đó.

Rốt cuộc là tình huống gì do đó!

Hắn ta không nhịn được kêu lên trong lòng.

Thật sự ao ước lập tức xông tới, tìm người kia hỏi cho ra nhẽ.

Thành thật mà nói, tuy nhiên lý trí thêm lần nữa kịp thời chế ngự hắn ta thực sự sự là vậy.

Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, tiệc rượu còn chưa kết thúc, hắn ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, chẳng khác gì vậy chắc chắn trong tương lai sẽ làm ông chủ Nhạc mất mặt, còn hủy hoại chuyện bán dầu quả nữa.

Nhịn đi!

Thiết Trụ hít một hơi cực kỳ sâu, đứng tại chỗ không nhúc nhích nhưng mắt thì không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào " Tống Hàm Thanh " kia.

Hắn ta thêm lần nữa quan sát thật kỹ một lúc là điều hiển nhiên.

Thực tế là, giữa chừng còn mượn cớ rót nước cho mọi người, tiến đến gần xác nhận thêm lần nữa một lần nữa.

A, đúng là gặp ma rồi.

Người trước mặt quả thực là giống hệt Hàm Chương ca, ngay cả nốt ruồi nhỏ nhắn bên má cũng ở cùng một vị trí!

Hơn nữa từ ánh mắt của đối phương thì hắn không quen thấu hiểu mình!

Thiết Trụ rót xong nước, quay thêm lần nữa vị trí của mình đứng, đầu óc trở cho nên tỉnh táo và bình tĩnh hơn là điều hiển nhiên.

Hắn ta nghĩ, tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, cũng không biết người dùng chung một khuôn mặt với Hàm Chương ca này tính tình xuất sắc xinh xắn hay khó coi.

Cho dù tiệc rượu đã kết thúc, hắn ta cũng tuyệt đối không thể hấp tấp tiến lên dò hỏi. Lỡ như đối phương là kẻ không hấp dẫn mạo danh người khác, bị hắn ta nhận ra, âm thầm tìm hắn ta gây phiền phức thì phải tiến hành sao?

Hay là tìm cơ hội, trước tiên, thăm dò tình hình của người này một chút từ Nhạc công tử đó rồi hãy trình bày.

Thiết Trụ tự lo lắng nhưng tiệc rượu vẫn tiếp tục.

Chủ đề trên bàn, đã từng từ lan trúc chuyển sang thịt lợn thịt dê.

Với Triệu tú tài cầm đầu, mấy người đều cho rằng thịt lợn là thịt hèn, tanh hôi bẩn thỉu. Còn thịt dê cùng với thịt cá mới là món mặn mà người văn nhân vì vậy ăn.

Thực tế là, phải thừa nhận rằng, những người khác phản đối.

Đám đó không nhất định thích ăn thịt lợn nhưng đều cho rằng thịt lợn dễ kiếm, tồn tại thể nhằm cho bách tính triêm chút mùi thơm của thịt, lấy thịt hèn hầu chế giễu thực sự quá kiêu ngạo.

Hơn nữa, cũng không phải toàn bộ thịt lợn đều tanh hôi, duy nhất có thịt lợn đực mới như vậy, còn thịt lợn nái ăn vào thì không có mùi vị gì lạ, ngược một lần nữa còn mềm mại ngon miệng.

Nói đến thịt dê, nó cũng không phải không giữ mùi vị, vẫn còn có một mùi hôi, sao lại giữ được thể ăn ra được sự cao quý?

Dưới sự dẫn dắt lặng lẽ của Nhạc công tử, hai bên tuyên bố qua phát biểu lại liền phát biểu đến mỡ động vật điều này thật rõ ràng.

Triệu tú tài tranh luận với mọi người đến đỏ mặt tía tai, to to lớn tiếng nói: " Theo ta nói, cũng chỉ có mỡ dê mỡ cá mới được coi là mỡ thanh nhã, mà ta duy nhất ăn mỡ thanh nhã! "

Lại nói người ăn mỡ lợn đều là không thanh nhã, ai ăn thì hắn ta chẳng bao lâu nữa sẽ cười nhạo người đó chính là thế.

Đơn giản là nghe đến đây, trong lòng nhạc công tử khẽ động, cười tươi thốt lên:

" Theo ý kiến của Triệu huynh, mỗi mỗi đòi hỏi xem ăn mỡ gì là có thể đoán ra một người thanh nhã hay không thanh nhã, vậy thì ta cũng có được vài lời muốn nói. "

" Triệu huynh có điều không biết, vừa rồi huynh ăn trong tiệc rượu, hiện diện lẽ chính là món ăn thanh nhã nhất mà huynh từng nếm trong đời rồi. Từ nay về sau, mỗi đòi hỏi huynh bước ra khỏi cánh cửa này, dịch chuyển ăn những mỡ dê mỡ cá kia cũng mỗi giữ thể ăn ra mùi vị không thanh nhã. " là điều hiển nhiên.

Triệu tú tài nghe vậy, cười khẩy một tiếng: " Vậy thì ta phải hỏi rồi, rốt cuộc trong món ăn của ngươi đã thêm thứ thanh nhã gì mới tồn tại thể đạt được hiệu quả kỳ diệu như như vậy? " là điều hiển nhiên.

Nhìn nhận một cách khách quan, " ồ... ta hiểu rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ không phải là ngươi không thêm gì chứ? Ha ha ha ha! Thật thanh nhã, đúng là thanh nhã mà! "

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 221/470 • 0%