Một thân bạch y, cười nhạt trở về, thì tất cả đã không còn tồn tại, không còn có thể khôi phục có thể dễ dàng nhận thấy. Tiếng nói bình thản, ánh mắt lạnh lùng, nàng không còn như xưa, là cô gái lúc nào cũng đơn thuần nhận ra quấn quýt lấy lòng hắn là điều hiển nhiên. “ Linh nhi … ” Vào thời điểm hắn kìm lòng không đậu thốt ra tiếng thì nhận được chỉ là bóng dáng dửng dưng xa cách: “ Lăng tướng quân, thỉnh nhớ kỹ! Tên của ta là Nhâm.. Phiêu.. Linh! ” Nàng là đệ nhất mỹ nhân băng giá của Thiên Dụ, còn là thiên tài quân sự mà kẻ địch nghe danh đều biến sắc là điều không thể phủ nhận. Mỗi trong một đêm nàng vừa mới lật đổ một thành trì chỉ vì hỉ nộ nhất thời. Quả thực, mỹ nhân lạnh lùng, xinh xinh đẹp tuyệt trần! Tâm nhìn thấu thế sự, giờ này khắc này, dù có người nguyện ý buông bỏ hết thảy, nàng còn nguyện lưu lại lần nữa sao!
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Lãnh Tàn Hoan".