Sống lại thì phải xuyên không dị giới? Thôi kệ, được tặng kèm không gian tùy thân nên xuyên không tới đâu cũng được. Bởi thế nên, nữ doanh nhân " đẹp người - xấu nết " - Phùng Trân đắc ý kiểm kê " của hồi môn " trong không gian tùy thân. Cung đấu, gia đấu, cô chơi nhàm rồi. Nếu chán thì lấy bom phá thôi. Gặp hôn quân hay cặn bã tướng công thì có roi điện hầu hạ. Gian thần, tiểu tam tới chơi? Thật ra, ok, súng hơi cay chiêu đãi. Dùng rocket phá ngục, cứu trung thần là chuẩn nhất. Thật ra, còn nếu dân chúng lầm than? Phải nói rằng, haizz, đành " hi sinh " 1 tấn vũ khí thống nhất thiên hạ vậy. - - - - - - - Mỗi đêm Phùng Trân chấp tay lên ngực, thầm cầu nguyện hi vọng đừng xuyên đến thời " ăn lông ở lỗ " nha. Nhưng trời không chiều lòng người. Phùng Trân xuyên đến nơi cô " thích " nhất - VIỄN CỔ. Nhìn dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp phía trước, Phùng Trân sức lực kiệt quệ. Ngày nào cũng gặp thú và thú, Phùng Trân bi ai cho đường tình duyên của mình. Cứ nhận định mình sẽ mãi cô đơn rồi chết già ở cái nơi - dã thú là bá chủ này dẫu vậy rồi ngày kia một con sói tuyệt đẹp xuất hiện. Thật ra, mắt xanh lá. Lông trắng như tuyết. Mụ nội cái đó, cô không biết phải dùng từ nào mới miêu tả hết nét xinh đẹp " chuẩn sói " của nó. Thực tế là, dù ghét lông lá thật đó nhưng cô " mê " nó rỗi, tạm chấp nhận nó là " tình nhân " bởi vậy. Nghĩ là thực thi, Phùng Trân nhanh chóng nhào lên " cướp người ".
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Kết Thúc Để Bắt Đầu".