- Anh, em thích anh!!! – Cô bé chạy ra đứng chắn trước mặt cậu bé – người đang ung dung ngồi trên ghế đọc sách. - … – Cậu bé ngạc nhiên tột độ, không nói nên lời. - Anh, tại sao anh không nói gì???? – Cô bé nhăn mặt, huơ huơ tay trước mặt cậu bé. – Anh … anh ơi … - Có vô cùng không?!? – Cậu bé nghi ngờ hỏi. - Thật. – Cô bé gật đầu khẳng định. - Thích bao nhiêu??! – Cậu bé mỉm cười. - Rất nhiều … hết sức rất nhiều … - Cô bé trả lời ngay mà không cần suy nhận định chẳng còn gì để bàn cãi. - Nhiều là bao nhiêu?!? – Cậu bé tiếp tục hỏi, trong lòng vui sướng không thôi. - Nhiều … - Cô bé gãi đầu gãi tai, đưa tay lên không khí đo đo - … từng này … hay từng này … cũng sở hữu thể là từng này … - Ahhhhhh … … em hiểu rồi. – Cô bé bỗng nhảy cẫng lên. - Thấu hiểu thế nào? - Em thích anh … giống như thích kẹo … - Kẹo? – Mặt cậu mé méo xệch. Hay vô cùng, trong mắt cô bé cậu lại là 1 cây kẹo? - Tại sao? - Bởi bởi lẽ anh mua kẹo cho em. Không phải ngẫu nhiên mà – cô bé giải thích. – Anh là kẹo mút, còn Gió là kẹo bông. Nếu nói chính xác thì, cả 2 đều rất ngon. - Ặc … kẹo là nhằm ăn, còn anh thì không. – Cậu bé nổi giận, sau đó mới chợt khựng lại. – Em thích kẹo bông hay kẹo mút? - Cả 2 đều ngon, em đều thích như vậy đó. - Không được, em chỉ được chọn 1 thôi. – Cậu bé ra lệnh. - … – Cô bé vắt óc ra suy nghĩ. Rốt cuộc nên chọn … Kẹo Bông hay Kẹo Mút?