Kiếp trước, ta là thê tử trên danh nghĩa của vị Thám Hoa lang tuấn tú. Nhiều năm chung sống dưới một mái nhà, nhưng giữa ta và chàng chưa từng có một đêm hoan ái trọn vẹn.
Cho đến ngày ta trút hơi thở cuối cùng, chứng kiến mái tóc chàng bạc trắng chỉ sau một đêm ngắn ngủi, ta mới bàng hoàng nhận ra - hóa ra, tình yêu chàng dành cho ta đã sớm khắc cốt ghi tâm.
Trọng sinh trở lại, ta thầm nhủ: một mỹ nam như vậy, tuyệt đối không thể để vuột mất vào tay người khác!
Đêm tân hôn, ta chủ động vòng tay ôm lấy cổ chàng, ánh mắt long lanh, giọng nói ngọt ngào:
"Phu quân, chuyện viên phòng... nên làm thôi nhỉ?"
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Hồng Tụ Trùng Phùng".