Buổi tối cuối tháng 10, cái tháng mà nó thấy yêu nhất trong năm, hay nói đúng hơn thì tháng này là tháng có ý nhận định nhất với vật đó. Ngày hôm nay của 17 năm trước vật đó đã được nhìn quan sát ánh sáng đầu tiên của cuộc đời. Cả nhà mở cho nó một bữa tiệc ý nghĩa để đánh dấu sự kiện quan trọng này. Cùng đón sinh nhật với nó có My - nhỏ bạn thân nhất của cái đó đi cùng nó suốt 17 năm qua. Nó không những thế còn My cũng vừa bước qua ngưỡng cửa cuối cùng của đời học sinh, cùng với bước sang một trang khác, đánh dấu sự trưởng thành của nó quả là như thế. Bữa tiệc diễn ra vô cùng đầm ấm với những người thân yêu của nó. Nhiều năm sau khi trầm ngâm lại còn nó cảm thấy mình thật sự hạnh phúc vì được sinh ra đồng thời lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến như thế. Tiễn gia đình My về. Cả nhà nó ngồi quây quần ở phòng khách. Nếu nói chính xác thì, đợi mọi người ngồi xuống ba của nó - ông lê đức mới lên tiếng: - tuệ minh này, ba mẹ suy tư thời gian tới con vì thế đi đến du học. Thứ nhất là để con mở mang thêm kiến thức bên ngoài, thứ hai nữa là để sau này con về giúp đỡ cho công việc của anh con. Ko bất ngờ tại lời đề nghị này của ba mình bởi thứ đó cũng vừa quyết định đi du học chỉ chờ cơ hội để bảo quyết định này của nó với mọi người thôi. Kết hợp với hôm nay chính là ngày đó....
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh".