Nhìn nhận một cách khách quan, em gặp anh khi bầu trời mưa nhẹ rơi anh lặng lẽ đứng đó, mông lung vào khoảng không dường như thượng đế đã từng định trước em lại được gặp anh anh vẫn thế, vẫn dịu dàng vẫn dáng vẻ cô đơn em lắng nghe âm thanh hơi thở của anh trong đêm tối bởi vì yêu vì thế hiểu thế nào là quý trọng trong mỗi trang nhật ký đều tràn ngập ngọt ngào bởi vì nhớ nhung mỗi ngày em lại sở hữu thể nhìn vào gương nói em yêu anh tự trách chính mình lúc trước không nên tự trách sao không giữ anh ở lại bởi lẽ cái gì rõ ràng yêu nhau, đến cuối lại chia ly nắm giữ hay không chúng ta vẫn luôn luôn lưu luyến trong lòng … có ai biết ta lại gặp nhau trong biển người vận mệnh an bài luôn làm người khó xử những năm qua luôn thiếu một người tồn tại mà em dần hiểu lòng anh vẫn không đổi thay … có bao nhiêu yêu thương trở lại hiện diện bao người nguyện ý đợi chờ có ai hiểu quý trọng sẽ không chia ly có thể hay không trở lại một lần nữa cùng anh nói yêu thương …
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Hắc Đế Cưng Chiều Tiểu Thê Tử".