Phải, chỉ cần phải nghĩ tới gương mặt rạng rỡ của Phó Viễn vào lúc ôm Trần Mộ Tuyết là tôi vừa thấy được đau buồn nôn.
Tôi chẳng thấu hiểu tiếp theo chẳng bao lâu nữa sẽ ra sao, thế nhưng tôi tin chẳng giữ gì tồi tệ hơn việc ngồi đó nhìn họ tình tứ ngay trước mặt mình.
Tống Tiếu sững người, liếc nhìn hướng KTV, rồi một lần nữa nhìn tôi. Giọng cậu thản nhiên:
“ Chị thật sự thích hắn ta? ”
Tim tôi khẽ run lên. Thực tế là, bản thân tôi ngẫm nghĩ vài giây rồi nhìn thẳng vào mắt cậu:
“ Từ giờ trở đi, tất cả đều quay về số 0. Nhìn nhận một cách khách quan, ” thật sự là vậy.
Giây tiếp theo, cậu cong môi, nở nụ cười nhìn mình: là điều không thể phủ nhận.
“ Vậy thì, đi đến thôi. ”
Bản thân tôi không hiểu nụ cười ấy mang ý nghĩa gì...
Mỗi biết rằng, thì ra, gương mặt cao lãnh và cấm dục kia... Quả thực, cũng thấu hiểu mỉm cười!
5
Bản thân tôi đi theo Tống Tiếu đến khi tới nơi mới biết – thì ra “ đi đến với tôi ” chỉ đơn giản là đổi chỗ uống rượu từ KTV sang bar thôi chính là thế.
Dẫu vậy đúng là không khí khác, người khác, tâm trạng cũng khác hẳn chính là thế là điều hiển nhiên.
Ở đây là mấy bạn đại học của Tống Tiếu là điều không thể phủ nhận. So với cái phòng đầy dân công sở lúc nãy thì nơi này quả thực tươi mới hơn nhiều.
Chúng tôi vừa đến, đám người đã từng bắt đầu trêu chọc:
“ Tống Tiếu! Chuyện ngàn năm có một nha! Hôm nay bọn mình có được phúc vô cùng đó, được chứng kiến cảnh ông dẫn gái theo! ”
Thực tế là, “ hướng dự, ông còn dám bước tới bên cạnh họ không đấy? ”
Có thể thấy rằng tống tiếu không thèm ngẩng đầu, chỉ châm điếu thuốc rồi phát ngôn:
“ Lắm chuyện! ”
Sở hữu thể thấy rằng “ chào chị dâu, mời chị ngồi! Thực tế là, ”
Thực tế là, “ chào chị dâu! ”
“ Chào chị dâu! ”
Trời ơi! Đám em này thật quá nhiệt tình rồi đó!
Nhiệt tình đến mức khiến tôi suýt tưởng mình vô cùng sự là... “ chị dâu ” của tụi thứ đó điều này thực sự rõ ràng.
Quả thực, mình không xinh hổ đỏ mặt:
“ Không phải đâu, các em hiểu lầm rồi! Chị duy nhất là chị gái của cậu ấy thôi... ”
“ Chị gái? Nếu nói chính xác thì, đừng xạo! Chị gái ruột tụi em biết rõ lắm nha! Loại ‘ chị ’ như chị đây, tụi em hiểu rồi mà... ”
Bản thân tôi nhìn sang Tống Tiếu cầu cứu.
Thế mà cậu ta thêm lần nữa ung dung hút thuốc, nét mặt chẳng đổi, cũng chẳng định mở miệng giải thích. Cá nhân tôi mỗi ao ước khóc luôn cho rồi.
“ Chị dâu, uống đi đến nào! ”
“ Chị dâu, đây là lần đầu tiên tụi em thấy Tống Tiếu đường đường chính chính dẫn con gái dịch chuyển chơi đó! ”
Câu này nghe sai sai quá nhỉ? Thế nên những lần trước là lén lút à?
Tôi thực sự sự chẳng biết nên nói gì nữa, cảm giác mặt mình sắp chín như là cà chua rồi...
Tôi quay đầu nhìn sang Tống Tiếu – lửa nhỏ đỏ hồng nhảy múa trên đầu ngón tay thon dài.
Cậu bình thản rít một hơi, làn khói mỏng manh bay lên.
Tôi thấy đôi môi lạnh lùng ấy khẽ nhếch lên:
“ Các người phát biểu xong chưa? Người ta phát biểu rồi, chỉ là chị thôi. Hiểu chưa? Chị! ”
Không hiểu sao, nét mặt ấy lại còn khiến tôi ngắm có chút... kỳ lạ?
Ngay sau đó, cậu dập thuốc, mỉm cười nhạt:
“ Chẳng nắm giữ gì ghê gớm. Nhìn nhận một cách khách quan, bản thân tôi – tống tiếu – đâu phải người tốt đẹp gì cho cam. Cũng phải thừa nhận là hôm nay coi như là nổi hứng, xen vào chuyện không đâu thôi.. như vậy đó. Nếu nói chính xác thì, ”
“ Ôi chà, anh Tiếu, hôm nay uống nhầm thuốc à? ”