Trên bờ biển này... có một truyền thuyết nho nhỏ... người nào có thể nghe đc tiếng hát của nhân ngư.. họ sẽ tìm đc một tình yêu đích thực... một tình yêu trong sáng như những viên pha lê của biển. Một tiếng sóng dạt dào làm ấm đi không khí lạnh lẽo, một cơn gió nhẹ nhàng làm những bông hoa reo phấn khởi và một tiếng khóc du dương làm rung động 1 người.. Là ai?? Nếu nói chính xác thì, ai??? ai đang cất lên những giọt nứơc mắt vào dòng nứơc như thế chứ. A...... Thì ra là một cô bé... một cô công chúa nhỏ xíu dễ thương.... Cô đang khóc ư??? Cô hiện tại đang đau buồn ư?? Tại sao nứơc mắt cô lại rơi như là vậy... Những giọt nứơc mắt đau đớn.... Bỗng từ đâu đây có được một khúc ca ngân lên... một khúc nhạc thật ấm áp.. thật dịu dàng..... Là tiếng hát của nhân ngư phải ko??? Nhân ngư đang cất lên những nỗi buồn sâu thẫm phải ko??? Tiếng hát ấy khiến cô công chúa bé tí của chúng ta quay thêm lần nữa.... giọt nứơc mắt tan biến vào không trung khi trứơc mặt cô là một chàng hoàng tử tí hon ko kém cô... Một chàng hoàng tử dễ thương đội chiếc mù lưỡi trai màu xanh. Cơn gió nhẹ thoáng qua làm tung bay chiếc nón của cô công chúa Chàng hoàng tử mỉm cười một cách nhẹ nhàng và ngân cao giọng lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô công chúa......
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Giấc Mơ Pha Lê (Crystal Dream)".