Gia Nghĩa Huyện Chủ
Đích tỷ khuất bóng, ta thay nàng gả vào Hầu phủ. Tưởng chừng dốc lòng hầu hạ công bà, vun vén hậu viện, chăm sóc hai đứa con thơ của tỷ ấy là trọn nghĩa vẹn tình. Hai mươi năm ròng rã, chỉ mong đổi lấy chút danh phận.
Nhưng nào ngờ, khi Hầu gia lìa trần, thứ ta nhận được lại là một tờ hưu thư lạnh lẽo!
Hắn ta lòng lang dạ sói, đến cả di vật của đích tỷ cũng nhẫn tâm chiếm đoạt.
Hai đứa con ta dày công nuôi dưỡng cũng quay lưng oán hận, trách ta chiếm vị trí mẫu thân của chúng. Hết thảy, không còn gì để nói...
Bị đuổi khỏi Hầu phủ, ta chết cóng trong đêm mưa tuyết thấu xương.
Khi mở mắt lần nữa, ta bàng hoàng nhận ra mình đã trở về cái ngày định mệnh - ngày đích tỷ bệnh nặng, Hầu phủ rộn rã đón dâu.
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Gia Nghĩa Huyện Chủ".