Thật ra, cá nhân tôi đã chờ đợi năm năm, cuối cùng thì cũng gặp lại anh, đơn thuần là, tôi không còn là một lu cuồng nhiệt và nông nổi như ngày ấy nữa. Ly cà phê vơi còn một nửa, màu đen lóng lánh thỉnh thoảng lại phản chiếu vài tia sáng vụt qua. Ngoài kia mưa bay nhè nhẹ, lướt trên từng ngọn gió lạnh lẽo, tô thêm vài nét thê lương cho góc phố vốn vừa đìu hiu giữa chốn Hà Thành. Người lác đác, bước chân vội, đôi tay không ngừng xoa vào nhau mong hiện diện được chút hơi ấm, mà chẳng khác gì vẫn chưa đủ, má chúng ửng hồng. Tôi đợi anh đã gần hai tiếng, thả ánh nhìn qua ô cửa kính khép hờ, tựa như hiện đang mong ngóng, tựa như không. Anh, liệu có đến …