**DUYÊN ĐỊNH BA SINH**
Bụng mang dạ chửa sáu tháng, ta quỳ rạp trước trống Đăng Văn, quyết gõ cho thiên hạ tỏ tường nỗi oan khuất.
"Phàm kẻ nào dám vọng động gõ trống Đăng Văn, theo luật phải lãnh năm mươi trượng!" Thị vệ gầm gừ, ánh mắt sắc lạnh.
"Không sợ! Chết cũng phải đòi lại công đạo!" Ta ngẩng cao đầu, giọng nói vang vọng, kiên quyết không lùi bước.
Tiếng trống vừa dứt, bóng dáng phu quân hớt hải lao tới, từ chốn triều đình vội vã xông thẳng đến trước mặt ta. "Ái phi! Nàng làm vậy là vì sao? Ta thề chưa hề nghĩ đến chuyện nạp thiếp, tuyệt đối không dám làm điều gì hổ thẹn với nàng!"
Ta khẽ lau giọt lệ uất nghẹn trên má, cố gắng nở nụ cười dịu dàng. "Chàng yên tâm, ta… không tố cáo chàng."
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Duyên Định Ba Sinh".