Đừng Chọc Tôi Điên Lên
Ngày định mệnh ấy, mẹ tôi ra đi…
Một sinh vật bé nhỏ, "của riêng" mà ba mang về, rụt rè cất tiếng: "Chào chị ạ..."
Tôi và em trai trao nhau ánh mắt, khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Khi mẹ còn sống, người luôn dặn dò chúng tôi đừng gây ra án mạng.
Nhưng giờ đây, mẹ đã không còn...
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Đừng Chọc Tôi Điên Lên".