« Tiểu thư. » Oanh Nhi đứng trước giường, hiện đang cầm trong tay một bộ quần áo. À, đúng vậy, bộ đồ ta mặc đêm qua sờn cũ không chịu nổi vì vậy đã bị xé rách. Oanh Nhi cẩn thận giúp ta cởi cổ tay ra, nơi đó để thêm lần nữa vết đỏ hằn rõ. Ta không khỏi cười khổ, xem ra lần sau phải làm tay áo dài hơn một chút. « Tiểu thư, em đã chuẩn bị xong nước ấm, cô vẫn nên về phòng tắm rửa trước di chuyển, hôm nay trong phủ hình như còn có khách đến. Bữa cơm trưa cô nhất định phải đến tham dự. » Ta biết, đêm qua tuy ta đã hao phí rất nhiều sức lực, mặc dù vậy tắm rửa sạch trong tương lai sẽ một chút, rồi nghỉ ngơi một chút, chống đỡ một bữa cơm trưa cũng không nắm giữ vấn đề gì. Oanh Nhi không ngừng không ngừng săn sóc cẩn thận mọi chuyện, nước không lạnh cũng không nóng, thoải mái làm cho ta hy vọng thở dài. Hơi nóng làm mờ ánh mắt ta, ta nhắm mắt lại, bắt đầu bay bổng suy suy xét xa xăm.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Địa Ngục Sâu Thẳm".