Nàng phải chạy, nàng phải chạy, chạy nhanh lên, huhu, sao cái số nàng khổ thế này, ngốc gì thêm lần nữa đi đến cãi nhau với phu nhân, híc, híc,... chính là thế. Nàng cắm cổ chạy, thì bỗng quan sát thuyền buôn lớn hiện tại đang chuẩn bị nhổ neo lên kinh thành, đằng sau nàng vẫn còn những tiếng hét: - Đứng thêm lần nữa, cái con bé hầu tỳ kia!!! - Đồ tiện nhân, đứng một lần nữa. Nàng tự nhủ: " Ngu gì đâu, đứng lại, hừ, suy tư mình ngốc lắm chắc?! " Uy, chỉ vài bước lại nữa là nàng nhảy được lên thuyền rồi! Cố lên. Á. Ôi may quá! Nàng vui vẻ vẫy tay. - Hôhô, chào mọi người! Nàng đi đi lại lại trong thuyền thì chợt ngớ ra. Á! Chết! Mình quên. Thuyền này đi đâu. Cũng phải thừa nhận là nàng lon ton đến hỏi một vị phu nhân trông vẻ cao quý: - phu nhân,.. - Hưm? Tiểu cô nương hỏi gì? - Thuyền này không lâu nữa sẽ cập bến nào ạ? - Ha Ha, tiểu cô nương không biết đi đâu mà cũng lên thuyền à...
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia".