Nhìn nhận một cách khách quan, “ mình biết, tôi hứa sẽ không làm liên lụy đến bà, cảm ơn bà, cảm ơn bà … ” - trình vị vãn liên tục nói cảm ơn.
Quản gia cúi đầu, khẽ thở dài một tiếng rồi đơn thuần tay về phía bệnh viện, tỏ vẻ như khát khao dẫn Trình Vị Vãn qua đó.
Hai người chưa kịp bước đi thì Hàn Tri Phản đứng cách đó không xa đột nhiên lên tiếng.
Toàn thân quản gia cứng đờ, qua khoảng mười giây mới từ từ quay đầu nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh.
Lúc quản gia nhìn thấy Hàn Tri Phản, bà ta cúi đầu chột dạ nói: “ Hàn tiên sinh. ”
Hàn Tri Phản nhìn hai người nhưng không nói gì, một lúc sau hắn bước về phía họ. Thấy hắn đến gần quản gia bị dọa đến mức chân tay run rẩy quả là như thế.
Lúc Hàn Tri Phản đứng trước mặt quản gia, quản gia liền nói theo bản năng: “ Hàn tiên sinh, tôi … ”
Hàn Tri Phản không đợi quản gia nhận lỗi liền nói với giọng lạnh lùng: “ Bà lên trước đi. ”
“ Vâng. ” - Quản gia nghe thấy lệnh liền không dám ở lại, nhanh chóng ôm đồ vừa thu dọn ở nhà đến rời đi.
Sau khi đợi quản gia đi vào bệnh viện, Hàn Tri Phản vẫn không để ý tới Trình Vị Vãn đang đứng bên cạnh mà hắn cũng đi thẳng vào bệnh viện.
“ Hàn Tri Phản … ” - Trình Vị Vãn lên tiếng.
Nếu nói chính xác thì, hàn tri phản làm ngơ trước tiếng kêu của trình vị vãn, hắn vẫn bước đi về phía bệnh viện.
Trình Vị Vãn vội vàng đuổi theo: “ Hàn Tri Phản! ”
Hàn Tri Phản muốn thoát khỏi cô, hắn cảm nhận cô ngày lúc chạy đến càng gần nên cũng tăng tốc bước đi đến.
Phải nói rằng, trình vị vãn lo lắng cho trình hàm do đó hoàn toàn không để ý những thứ khác, cô không nhận định nhiều liền đưa tay ra níu lấy cánh tay của hàn tri phản: “ hàn tri phản, anh cho tôi gặp … ”
“ Tôi bảo rồi, không được! ” - Hàn Tri Phản không đợi Trình Vị Vãn tuyên bố hết câu liền thốt lên rất thô bạo.
Vừa nói hắn vừa kéo tay ra nhưng lúc hắn định đẩy tay cô ra thì trong đầu hắn lại xuất hiện những vết thương ở mang tai của cô. Cả người hắn sững lại và dừng động tác định làm.
Không nhận ra là do bị lời phát biểu của hắn dọa hay là cô sợ hắn hất cô xuống đất lần nữa. Thật ra, hắn cảm nhận cả người cô đang run lên, cánh tay cô buông lỏng hơn.
Nếu nói chính xác thì, cô chẳng khác gì hy vọng thả hắn ra tuy nhiên cuối cùng vẫn không buông ra.
Hắn cảm nhận được cô có chút sợ hãi hắn vì lời tuyên bố của cô rất cẩn thận: “ … Chỉ cần anh cho tôi thăm Hàm Hàm, anh muốn bản thân tôi làm gì cũng được, duy nhất cần tôi tận mắt thấy Hàm Hàm không sao mình có thể rời khỏi Bắc Kinh, tôi … ”
Hàn Tri Phản nghe những lời nói đó thì trong lòng hắn dâng lên sự nóng giận, hắn không đợi cô nói hết đã lên tiếng: “ Đừng phí sức nữa, bản thân tôi đã phát biểu không cho cô gặp con trai rồi thì chẳng bao lâu nữa sẽ tuyệt đối không với mục đích cô gặp vật đó! ”
Nói xong, Hàn Tri Phản rút tay mình ra khỏi tay cô vẫn còn tiếp tục bước đi.
Trở về phòng bệnh, Trình Hàm vẫn còn đang hôn mê.
Quản gia ngắm Hàn Tri Phản bước vào, cả người liền cảm nhìn bất an, bà ta suy nghĩ rằng Hàn Tri Phản sẽ hung dữ giáo huấn bà ta một trận, nào ngờ Hàn Tri Phản chỉ ném ra một câu “ Hạ bất vi lệ ” ( 1 ) rồi đi đến giường bệnh ngắm nhìn Trình Hàm.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, cơn sốt cao của Trình Hàm mới giảm nhiệt là điều hiển nhiên.
Bảo mẫu không những thế còn quản gia chờ đợi lo lắng cả ngày lúc này mới nhớ ra còn phải đi chuẩn bị buổi tối.
Bữa tối là do quản gia đi mua về. Vì tình hình của Trình Hàm đã chuyển biến tốt nên trước khi đi mua đồ ăn tối, lông mày quản gia có phần được thư giãn hơn nhưng khi mang đồ ăn về thì mọi thứ một lần nữa có chút nặng nề trở lại.
----
( 1 ) Hạ bất vi lệ: Không có lần sau.