Kiếp trước, nàng – vị hoàng hậu bị phế truất – uất hận gieo mình từ lầu cao, kết thúc cuộc đời đầy bi kịch vì sủng ái của quân vương trao nhầm người.
Nhưng ai hay, kẻ nắm giữ quyền khuynh triều dã, Cửu Thiên Tuế Lâu Yến Bạch lại ôm thi thể nàng, một đêm tóc bạc trắng vì đau đớn tột cùng.
Hắn vì nàng mà dấy binh tạo phản, giết hôn quân, lập tân đế, rửa hận cho nàng.
Trước mộ nàng, Lâu Yến Bạch kiệt lực tự vẫn, máu nhuộm đỏ cả một vùng đất.
"Lâu đốc chủ có biết, ngài gánh tiếng xấu thí quân, muôn đời ô nhục?"
"Chỉ cần đổi được hồn phách nàng an yên, ta... cam tâm."
...
Khi mở mắt lần nữa, nàng đã trở về ngày cập kê.
Cửu Thiên Tuế Lâu Yến Bạch, vẫn là kẻ quyền khuynh thiên hạ, đang đích thân truyền chỉ, đưa nàng nhập cung, chuẩn bị cho lễ sắc phong hoàng hậu.
Nàng lạnh lùng vứt bỏ thánh chỉ, tiến đến gần hắn, hơi thở phả bên tai:
"Hoàng hậu... có gì hay? Chi bằng đốc chủ thu nhận ta?"
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Cửu Thiên Tuế".