Cửu Băng Hà! Em là thần chết của bản thân tôi Người con gái đó, quả thật rất nhẫn tâm... - Tôi yêu em vô cùng lòng, tại sao em không ngừng lên tiếng cá nhân tôi chỉ mỗi lợi dụng em như vậy hả? - Bản thân tôi phát biểu đúng sự thực, anh có thể dịch chuyển. - giọng nói ấy mang đầy cay nghiệt. Anh níu lấy bờ vai mảnh khảnh của người con gái đó, trong lòng mang đầy cảm giác bất lực, giọng anh có một phần rung lên: - Vậy hãy nói cho tôi biết, từ trước đến nay, em coi bản thân tôi là thứ gì? Đơn giản là không một chút suy nghĩ, đôi môi ấy vểnh lên vô cùng khẽ: - thứ gì à, một trò chơi chăng? Hai tay buông lỏng xuống, đôi mắt người đó híp lại, cười tươi mỉa, nhìn cô gái trước mắt, tròng đen bây giờ chỉ mang một màu đen u tối: - Nếu em đã nói vậy, thì từ nay, Triệu Thanh Mẫn tôi sẽ bước ra khỏi cuộc đời của em! Từng bước chân nặng nề như thắt chặt tim can hai người, anh bước đi, không hề quay thêm lần nữa. Cô nhìn theo, đột nhiên từ đâu trên mặt cô rơi đâu đó một giọt nước mặn mang vị chua chát trên má. Đây không phải là nước mưa, mà là nước mắt! Cô lấy tay xua đi giọt nước mắt trên mặt, cảm nhận được vị đắng trong cổ họng, giọng vừa mang chút lạnh vừa mang chút đau lòng: ” Xin lỗi … " là điều không thể phủ nhận. Mái tóc đen dài bay phấp phới trong gió... trên nền trời xanh kia, hiện diện phải ông trời đang nhìn cô trêu ngươi không? Có thể thấy rằng bước đi vô định trên chính con đường hạnh phúc ngày nào, đôi mắt anh tuấn thoáng vẻ u buồn, con ngươi chợt sẫm lại: " đợi đấy... mình không lâu nữa sẽ mang em về... " có thể dễ dàng nhận thấy.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi".