Cực Phẩm Vú Em

C234: Trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?

Túy thần thảo, truyền thuyết thổ lộ rằng từ xa xưa nó do nữ thần rừng chuyên cai quản thực vật tạo ra. Nàng vốn khác với các vị thần bậc tám khác, nàng vốn là một Tinh Linh thất cấp nhưng được sự đề bạt của Sáng Thế thần mà trở thành bậc tám thần cấp.

Nghe nói trước vào thời điểm nàng trở thành thần đã là một con ma men. Mà khi nàng trở thành thần thì phát hiện thân thể cấp tám quá ‘ hài hòa ’ đến nỗi loại bỏ hết độ cồn trong rượu, khiến cho rượu ngon vào miệng cứ như là nước lã. Vì thế nữ thần rừng quyết không cam chịu, đối với một con ma men lâu năm, thì nửa tỉnh nửa say vĩnh viễn là chuyện mà nàng mong muốn nhất! Nếu không có rượu đối với nàng là sự trừng phạt lớn nhất! Bởi lẽ thế, vốn là nữ thần cai quản thực vật trong thiên hạ, nàng đã suy nghĩ ra được một diệu kế.

Nghe nói, trong suốt ngàn năm, rốt cuộc nàng đã từng tìm kiếm kết hợp với nuôi cấy ra được một thứ có thể tạo ra thần say — Túy thần thảo! Đơn thuần cần trong rượu sở hữu thứ cỏ này thì thần cũng say túy lúy!

Phần lớn túy thần thảo đều sinh trưởng ở nơi cực lạnh, cho nên đế quốc Băng Tuyết chính là một địa phương tốt để nó sinh trưởng. Tuy nhân loại không đòi hỏi đến túy thần thảo hầu say vì rượu ngon trong nhân gian cũng có thể khiến bọn họ say nhũn cả ra rồi, mặc dù vậy nếu rượu có thêm túy thần thảo thì hương vị không lâu nữa sẽ mê người hơn. Có một điều đáng chú ý là cho vì thế túy thần thảo lập tức trở thành mặt hàng đầu cơ kiếm lợi.

Nhìn Sophia bỏ túy thần thảo vào vò rượu, Cao Lôi Hoa nhẹ lắc đầu, chính hắn cũng không hiểu nỗi tại sao mình lại đáp ứng uống rượu với cô bé, mặc dù vậy đàng nào cũng vừa mới đáp ứng rồi, đành uống như vậy chính là thế.

Cuối cùng, Cao Lôi Hoa vừa mới say. Nhiều năm rồi, hắn mới được nếm lại tư vị say rượu. Hơn nữa là say bí tỉ. Say bất tỉnh nhân sự luôn điều này thật rõ ràng.

Mà ở bên cạnh Cao Lôi Hoa, cũng là một người say, Tiểu Tam. Quả thực, hiện tại mắt cô bé đỏ như mắt thỏ.

- Người đâu, thu xếp cho ta và … và anh ấy một, một … gian phòng đi.

Tiểu Tam vẫy tay kêu chủ quán, ý nàng là mỗi người một gian phòng là điều không thể phủ nhận.

Nhưng chủ quán thì lại hiểu nhầm. Hắn vẫy tay kêu tiểu nhị đến, sau đó lên tiếng thầm vài tiếng.

Tiểu nhị gật gật đầu, sau đó nhanh chóng đem Cao Lôi Hoa cùng với Tiểu Tam an bài vào ‘ một gian phòng ’.

* * * * * * * * * * * * * * * * *.

Cứ như thế, một đêm trôi qua. Sáng sớm hôm sau chính là thế.

Cao Lôi Hoa mở mắt, cảm giác đầu đau giống như búa bổ sau cơn say rượu vẫn cứ chưa hết. Túy thần thảo thật là danh bất hư truyền. Cao Lôi Hoa day day trán. Hắn không ngờ mình lại say thật, hơn nữa còn say bí tỉ.

Đơn giản là theo thói quen vươn tay hít thở. Rồi ngồi dậy chẳng còn gì để bàn cãi.

Ngay sau đó, mắt Cao Lôi Hoa trợn tròn. Bởi bởi hắn trông thấy được một hình ảnh không cho nên thấy.

Ở phía bên phải, Tiểu Tam xinh duyên dáng vừa ngủ say vừa mút ngón tay.

Lập tức, Cao Lôi Hoa nhìn quần áo mình theo bản năng!

Đi toong rồi! Cao Lôi Hoa cảm thấy đầu mình như sét đánh giữa trời quang! Bởi vì hắn thấy quần áo mình cực kỳ, cực kỳ bừa bộn!

Lúc này trong đầu Cao Lôi Hoa hiện lên vô số trường hợp trong các bộ phim điện ảnh vẫn thường trình chiếu! Cũng phải thừa nhận là đầu tiên là hai người say, một nam và một nữ, cả hai say đến mơ hồ nên đi vào cùng một gian phòng. Sau đó là chuyện cả hai cùng nhau tham khảo sự huyền bí của nhân sinh, sau đó không lâu nữa sẽ công bố kết quả nghiên cứu xuyên đêm của mình cho cả thế giới biết. Tác phẩm: Đứa nhỏ nhắn như thế nào mà có!

Không! Cực kỳ sự là không cầm thú chẳng khác gì vậy chứ! Đơn giản là cao lôi hoa nhìn thêm lần nữa mình, quần áo lộn xộn tồn tại thể nói cho hắn biết chuyện này vô cùng có được khả năng xảy ra. Hoặc giả là hắn không cẩn thận đã cùng Tiểu Tam tham khảo triết lý vĩ đại nhất của nhân sinh ….. …..

- Ư? Cao đại ca, anh tỉnh rồi à? Anh làm gì ở đây vậy?

Lúc này Tiểu Tam cũng mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn Cao Lôi Hoa nói.

- Tiểu, … Tiểu Tam.

Cao Lôi Hoa nhìn quần áo lộn xộn trên người, sau đó quay đầu nói với Tiểu Tam:

- Giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì không?

Cao Lôi Hoa lắp bắp tuyên bố.

- Ủa? Không phải ngẫu nhiên mà chúng ta làm gì cơ?

Tiểu Tam nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Ánh mắt cô bé tràn đầy sự khó hiểu quả là như thế.

- Anh, ý anh là … hai chúng ta … sau khi say đó. Anh có làm gì có lỗi với em không?

Cao Lôi Hoa cũng không hiểu tuyên bố sao cho thuận lợi. Chỉ giữ thể bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tam.

- À, Cao đại ca, chẳng lẽ anh nghĩ giữa chúng ta vừa xảy ra chuyện gì sao?

Đôi mắt ranh mãnh của Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa, sau đó cười rộ lên:

- Yên tâm đi Cao đại ca. Đơn giản là đêm qua em tỉnh hơn anh chút ít. Hơn nữa, anh xem, nhìn người em đó, có giống như đã xảy ra chuyện gì gì đó không? Quần áo em tuyệt đối chỉnh tề, yên tâm đi, hai người say đến chết thì tạo được gì cơ chứ?

Tiểu Tam chỉ vào trang phục chỉnh tề giống như mới mặc vào của mình nói với Cao Lôi Hoa thật sự là vậy.

- Hic ~ ~ a, là anh suy suy nghĩ nhiều.

Cao Lôi Hoa nhìn quần áo của Tiểu Tam còn chỉnh tề thì nhẹ nhàng thở phào, dù sao thì hiện tại trừ Tĩnh Tâm ra, hắn không muốn phụ trách thêm một người phụ nữ nào nữa. Vả một lần nữa cảm giác của hắn đối với Tiểu Tam cũng khá kỳ quái, giống chẳng khác gì một cô em gái, lại có phần giống bạn bè? Hoặc là thân thiết hơn một chút? Nhưng dù sao thì hắn với Tiểu Tam cũng không có khả năng phát sinh ra chuyện gì được.

- Cao đại ca à, ngày hôm qua thật ngại quá, để mà anh bồi em cả đêm là điều hiển nhiên. Phỏng chừng chị Tĩnh Tâm không những thế còn mọi người ở nhà đang lo lắm. Anh về trước đi, nếu không chỉ sợ chị với mấy đứa nhỏ lại còn kêu người đi tìm anh.

Tiểu Tam uể oải nói với Cao Lôi Hoa chẳng còn gì để bàn cãi.

- Còn em? Không cùng đi với anh sao?

Có thể thấy rằng cao lôi hoa hỏi:

- Thật khó gặp mặt nhau, tiến tới đến nhà anh chuyến đi. Lần trước không tiếp đón chu đáo, lần này sẽ cho em thưởng thức tay nghề của ông anh này!

- Cao đại ca, làm ơn tiến tới, không thấy em mới dậy chưa kịp trang điểm à? Chờ em trang điểm một lần nữa rồi đi đến nhà anh nha? Thành thật mà nói, còn anh. Mau về trước bước. Còn thổ lộ là cho em thưởng thức tay nghề mà, không về chuẩn bị à?

Tiểu Tam ngồi trên giường cười nói.

- Ừ, cũng đúng! Vậy được rồi.

Cao Lôi Hoa gật đầu:

- Anh sẽ ở nhà chờ em đến, tý nữa sẽ cho em thưởng thức tuyệt kỹ nấu nướng của anh như vậy đó.

Biết mình kết hợp với Tiểu Tam không phát sinh ra chuyện gì, Cao Lôi Hoa vẫy tay cười cười với Tiểu Tam: như vậy đó.

- Phát ngôn rồi đó, em trang điểm sửa soạn nhanh lên rồi đến nhà anh đó.

- Lại nữa! Cũng phải thừa nhận là em có phải là con nít đâu, em biết nhà của anh rồi, em sẽ đến. Anh lo mà chờ em đó. Tay nghề của anh ở Vong Linh cốc em đã nếm rùi, lần này em rất mong chờ đó.

Tiểu Tam ưỡn người nở nụ cười nói.

Quả thực, - rồi! Một lời đã định. Anh sẽ làm thật ngon chờ em đến.

Cao Lôi Hoa chỉnh sơ lại quần áo mình, sau đó vuốt vuốt mái tóc lại, rồi kéo cửa phòng dọt ra ngoài. Tuy không cùng Tiểu Tam phát sinh chuyện gì tuy nhiên cũng đã ngủ với cô bé cả đêm! Không phải ngẫu nhiên mà cứ đi ra nhanh cho đỡ ngại.

Chờ Cao Lôi Hoa đi ra, đột nhiên Tiểu Tam nằm trên giường thở dài. Nếu nói chính xác thì, cô khẽ giơ tay phải lên, trên tay cô là một sợi tóc bạc dài. Nhẹ lắc đầu, Tiểu Tam khó khăn đứng dậy. Thoáng sửa soạn lại, Tiểu Tam di chuyển thẳng đến Học viện Ma Võ Thánh Peter mà không đi tới nhà Cao Lôi Hoa. Cô không định đến nhà hắn, mà muốn bước thẳng về đế quốc Băng Tuyết của mình như vậy đó.

‘ Cao đại ca, trong trường hợp em gặp anh sớm thì thật tốt bụng! ’ Tiểu Tam cầm sợi tóc bạc cười nhẹ khổ … … …

Đi đến khỏi quán trọ, Cao Lôi Hoa đường hoàng thẳng tiến về nhà. Thật ra, đồng thời cũng suy nghĩ xem nên giải thích với tĩnh tâm thế nào vào lúc về nhà. Cao Lôi Hoa không định lên tiếng dối với Tĩnh Tâm, nhưng phải giải thích sao cho cô ấy không hiểu sai đây là điều hiển nhiên.

- Ầm ~ Ầm ~!

Mây đen cuồn cuộn cùng với hai tiếng nổ tựa như sấm sét vang lên.

Cao Lôi Hoa nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó phát hiện ra trên bầu trời Quang Minh đế quốc, từng đạo lôi quang đen sịt như là rắn đang lượn lờ, gào rít trên trời.

Cao Lôi Hoa híp mắt lại còn. Không ngờ lại là lôi quang màu đen, mà hắc lôi này cùng với Cao Lôi Hoa có được quan hệ rất khó bảo. Có một điều đáng chú ý là phải biết rằng cao lôi hoa chính là lôi thần, tất cả lôi điện đều có liên hệ đặc thù với hắn. Dẫu vậy hắc lôi này lại liên quan rất chi là ít thật sự là vậy.

Cùng với đám lôi quang màu đen này, ở một hướng rất quen thuộc với Cao Lôi Hoa bỗng xuất hiện một cột sáng mang theo lực lượng hắc ám dày đặc chiếu thẳng lên trời!

Cao Lôi Hoa trợn tròn mắt. Đó là nhà Cao Lôi Hoa!

- Trong nhà xảy ra chuyện sao?

Thật ra, cao lôi hoa nhíu mày. Chết tiệt, mình vừa tiến khỏi nhà có một đêm mà vừa xảy ra chuyện gì thế?

Sợ nhà mình gặp chuyện chẳng lành, Cao Lôi Hoa tăng tốc phóng về nhà!

Quả thực, trong chớp mắt, cao lôi hoa đã lướt qua nửa đế đô, đứng trước cửa nhà mình.

- Hà!

Cao Lôi Hoa thở một hơi, rồi chạy vào trong.

Vừa vào trong thì một cảnh tượng khiến hắn phải phẫn nộ đang trong quá trình diễn ra!

Trước của chính nhà mình, không ngờ một lần nữa bị một đống Thánh điện kỵ sĩ mặc áo giáp vây quanh! Không nói cũng thấu hiểu, đám này là người của Quang Minh Thần Điện!

- Mẹ nó! Quang Minh thần điện thật sự quên bài học lần trước sao? Hay là lần đó không đủ?

Cao Lôi Hoa cắn chặt răng, đã từng do đó hắn đây không ngại xử lý luôn Quang Minh Thần Điện đâu! Nếu người nhà mình bị tổn thương tí nào thì … cho đám Quang Minh Thần Điện uống trà đá với sếp Quang Minh thần của chúng luôn!

Kỳ thật, lần này Cao Lôi Hoa cũng nghĩ sai rồi.

Quang Minh Giáo hoàng không quên cái ngày thảm sát lần trước ở thần điện. Hiện tại lão hiện diện nổi khổ không nói được mà!

Vốn Quang Minh đế quốc là nơi được sự chúc phúc của Quang Minh thần nhiều nhất, là nơi mà thần ban ơn, được gọi là địa phương Quang Minh thần phù hộ! Ở đây, tất cả tà ác đều phải tản đi nơi khác hết!

Nhưng mà ngày hôm qua tại Quang Minh đế đô xuất hiện một cỗ năng lượng hắc ám! Mà quan trọng nhất là cỗ năng lượng này xuất hiện tại chỗ mà Giáo hoàng cấm kỵ nhất - - Nhà của Cao Lôi Hoa!

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 234/483 • 0%