- Cao đại ca nè, anh không có ván trượt tuyết thì làm sao bây giờ?
Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa đưa ván trượt cho Tuyết Y Nhi thì lo lắng hỏi.
- Yên tâm, có chút tuyết đọng thôi mà, không làm khó được anh chính là thế.
Cao Lôi Hoa cười khẽ một tiếng:
- Chúng ta lên đường thôi.
Nghe Cao Lôi Hoa nói bởi vậy, Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi liền cầm gậy đẩy tiến về phía trước. Cứ vài bước, Tiểu Tam lại thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Cao Lôi Hoa phía sau đầy bất an. Ở sau, Cao Lôi Hoa vẫn đang đuổi theo các nàng tiến vào sâu trong đại băng nguyên.
Thấy hai nàng trượt cũng chuẩn, Cao Lôi Hoa nhịp bước theo sau. Nhìn nhận một cách khách quan, tuyết rơi trên đại băng nguyên càng lúc càng lớn, trên mặt tuyết cũng xuất hiện những vết tích sâu. Từ đây có thể đoán được sự gian nan của lính đánh thuê lúc đi về thành Tuyết Cơ, cứ mỗi lần lính đánh thuê hạ chân trước xuống thì chân sau lại cực nhọc nhấc lên, nguyên nhân đơn giản thôi, tuyết đọng đến đùi mà.
Phải nói rằng, ở phía trước, vì hiện diện ván trượt tuyết nên tiểu tam với tuyết y nhi trượt như là thoi đưa. Trượt được lúc thì Tiểu Tam lại ngoái đầu lo lắng nhìn Cao Lôi Hoa đằng sau. Nơi này tuyết đọng dày quá, dù Cao Lôi Hoa tuyên bố không sao nhưng Tiểu Tam vẫn lo.
Tuy nhiên khi Tiểu Tam quay đầu lại nhìn thì miệng chẳng khác gì chữ O. Phía sau nàng, Cao Lôi Hoa đang nhẹ nhàng ung dung di chuyển. Một mái tóc bạc, một không gian đầy tuyết trắng, làm Cao Lôi Hoa tiêu sái vô cùng. Lúc Tiểu Tam nhìn kỹ thì dưới chân Cao Lôi Hoa thì thấy được khác hẳn mấy tay lính đánh thuê, chân Cao Lôi Hoa đạp lên tuyết nhưng tuyết một lần nữa không bị thụt xuống. Thậm chí không hiện diện một dấu chân chính là thế. Giống như Cao Lôi Hoa nhẹ như là không đang trong quá trình phiêu du trên tuyết vậy.
- Ôi! Cao đại ca. Phải thừa nhận rằng, anh làm như thế nào vậy? Thật là pro!
Tiểu Tam kêu lên đầy hâm mộ với Cao Lôi Hoa.
Tuyết Y Nhi đi bên cạnh nghe tiếng kêu của Tiểu Tam cũng ngoái đầu nhìn Cao Lôi Hoa ở đằng sau. Lúc nàng chứng kiến kỹ năng ‘ Đạp tuyết vô ngân ’ ( Đi trên tuyết không hầu một lần nữa dấu vết ) của Cao Lôi Hoa thì trong lòng giật thót.
Lúc còn ở Băng Tuyết thần điện, Tuyết Y Nhi về muộn nên đã bỏ lỡ vở kịch điên cuồng giữa Cao Lôi Hoa đồng thời Đại trưởng lão vương quốc Băng Tuyết, do đó Tuyết Y Nhi vốn cũng không đánh giá cao Cao Lôi Hoa cho lắm.
Dù sao thì nếu so vóc dáng nam nhân thế giới này thì Cao Lôi Hoa có phần nhỏ bé quá. Hơn nữa nhìn hắn ta thì cũng biết không phải ma pháp sư rồi. Bởi nguyên nhân là do trên người hắn không sở hữu chút ma lực dao động nào.
Đến lúc này thì Tuyết Y Nhi lập tức thay đổi cách nhìn rồi về Cao Lôi Hoa, hắn tuyệt đối là một cường giả. Chỉ riêng cái chiêu ‘ Đạp tuyết vô ngân ’ này e là ma pháp sư trên đại lục cũng chẳng tồn tại mấy người làm được.
- Không có gì. Chút kỹ xảo thôi mà.
Cao Lôi Hoa mỉm cười tựa như không, tốc độ không nhanh không chậm nhưng vẫn theo kịp hai cô nàng. Đối với Cao Lôi Hoa thì khinh công này chỉ là trò con nít. Trong kho tàng thần công của Trung Hoa thì loại khinh công này có không ít hơn một ngàn là điều không thể phủ nhận. Trong đó hơn mười loại nổi danh không kém. Đối với người luyện võ thì khinh công là một công pháp cần phải thiết lúc tu luyện.
Nhưng câu nói này của Cao Lôi Hoa thêm lần nữa khiến Tuyết Y Nhi tồn tại sự đánh giá cao hơn một bậc. Cái kỹ xảo mà Cao Lôi Hoa nói thì trong mắt người dân đại lục có được lẽ là thần kỹ.
Nếu nói chính xác thì, nhìn cao lôi hoa quả cực kỳ đi trên tuyết như bỡn thì tiểu tam cũng thấy nhẹ cả lòng:
- Cao đại ca, giờ chúng ta di chuyển tới chỗ nào đầu tiên đây?
Đại băng nguyên vô cùng rộng lớn. Muốn tìm Băng Sương Cự Long thì hiểu tìm nơi đâu.
- Ừ, chúng ta cứ đi tới cái chỗ lãnh địa băng hầu gì gì đó trước đi. Nếu theo lời gã thành chủ kia nói thì lần cuối Băng Sương Cự Long xuất hiện là ở lãnh địa của băng hầu đó. Chúng ta thử đến đó xem, biết đâu lại thu hoạch được điều gì đấy
Cao Lôi Hoa nói:
- Tiểu thư Tuyết Y Nhi nè, chuyện kế tiếp giao cho cô đó, dù sao thì tôi cũng không thông thạo đường di chuyển nước bước ở đây có thể dễ dàng nhận thấy.
- Cao đại ca, anh tồn tại chắc là chúng ta trong tương lai sẽ đi đến lãnh địa băng hầu không?
Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi cùng dừng lại, căng thẳng nhìn Cao Lôi Hoa.
- Sao thế? Chẳng lẽ cái lãnh địa đó hiện diện vấn đề gì à?
Cao Lôi Hoa nghi ngờ hỏi, nhìn thần sắc hai cô nàng này thì cái địa phương này không xuất sắc đẹp gì rồi.
- Cao đại ca không biết băng hầu như thế nào ư!
Lúc này Tiểu Tam mới nhớ ra Cao Lôi Hoa không phải là người của đế quốc Băng Tuyết do đó cũng không thấu hiểu sự đáng ghét của băng hầu cũng là bình thường:
- Cao đại ca này, băng hầu là bá chủ đại băng nguyên này. Thật ra, tuy băng hầu chỉ mỗi là ma thú cao giai thôi, hơn nữa công kích chủ yếu của chúng là ma pháp băng hệ cao giai ‘ cự hình băng đạn ’. Nhưng phiền toái đồ sộ là bọn chúng sống bầy đàn, hơn nữa bọn chúng có ma pháp thiên bẩm hạng nhất khiến người ta đau đầu đó là: di chuyển cự ly ngắn vô hạn; cho nên ở trong lãnh địa của bọn chúng, chỉ nắm giữ chúng ‘ hiếp ’ anh chứ đố ai ‘ hiếp ’ vật đó. Tốc độ di chuyển của chúng quá nhanh, gần như không cần niệm chú gì hết. Trừ lúc anh dùng ma pháp trên diện rộng, bằng không thì chẳng thế nào bắt được chúng.
- Ra là thế.
Cao Lôi Hoa trầm tư trong chốc lát rồi nói:
- Có điều dù tương tự như vậy thì chúng ta cũng phải đi đến một chuyến. Muốn tìm Băng Sương Cự Long, thì ta phải dịch chuyển đến nơi gặp vật đó cuối cùng, yên tâm bước tới, đám khỉ con phiền phức đó cứ giao cho anh.
Cao Lôi Hoa thổ lộ xong khẽ sờ Slime hoàng kim trong ngực.
- Tuyệt vời thôi, nếu như ngươi kiên quyết thế.
Tuyết Y Nhi cũng gật gù:
- Chẳng qua khi đi đến qua lãnh địa của băng hầu phải cực kỳ cẩn thận, nơi nơi trên đại băng nguyên đều có nguy hiểm luôn rình rập, mọi người phải luôn trong tư thế sẵn sàng.
Dưới sự dẫn đường của Tuyết Y Nhi, Cao Lôi Hoa đồng thời Tiểu Tam bắt đầu bước vào sâu trong đại băng nguyên. Đại băng nguyên rất rộng khổng lồ vì vậy rất dễ bị lạc đường. Hơn nữa trong thời tiết tuyết bay mù trời đến nỗi không nhìn thấy ánh mặt trời, càng xây dựng cho con người ta khó nhận biết phương hướng. May mắn là Tuyết Y Nhi rất quen thuộc đại băng nguyên nên Tiểu Tam không những thế còn Cao Lôi Hoa bước theo nàng đều tránh được hầu hết nguy hiểm.
Nếu nói chính xác thì, - sophia, tiên sinh cao lôi hoa, nơi này là địa bàn của bạo liệt băng chu ( nhện băng nổ ), nên cẩn thận đó. Không được bất cẩn giẫm lên chúng đó. Phải …
Đi tới gần một gò băng nhỏ, Tuyết Y Nhi liền nhắc nhở.
Nhưng hình như nàng nhắc quá muộn. Lúc này ở phía sau, đột nhiên sắc mặt Tiểu Tam tái nhợt rồi đứng yên không bước tới:
- Chị Tuyết Y Nhi. Nhìn nhận một cách khách quan, nếu không cẩn thận mà giẫm trúng thì sao ạ?
Tiểu Tam nuốt nước bọt, sắc mặt tái dịch chuyển hỏi.
- À, sở dĩ gọi là Bạo Liệt Băng Chu bởi vì sau khi giẫm trúng thì chúng nó sẽ nổ tung. Cú nổ này có cường độ không thua gì ma pháp hỏa hệ cao cấp đâu!
Tuyết Y Nhi trả lời.
- Tiểu Tam là điều hiển nhiên. Em làm sao vậy?
Thấy Tiểu Tam dừng lại còn, Cao Lôi Hoa sinh nghi liền hỏi như vậy đó.
- Cao đại ca, em … em hình như giẫm trúng cái gì rồi.
Tiểu Tam cứng đờ cả người quả là như thế. Ở dưới tấm ván trượt của Tiểu Tam hình như tồn tại một con vật gì đang trong quá trình cố gắng giãy dụa.
Mắt Cao Lôi Hoa nheo lại, dưới chân Tiểu Tam là một con nhện giống y giống như bông tuyết. Nếu như lúc bình thường, xét về góc độ nghệ thuật thì Cao Lôi Hoa phải công nhận là con nhện này rất đẹp thật sự là vậy. Giống như là một tác phẩm điêu khắc như thế. Chỉ giữ điều, lúc này không phải lúc thưởng thức, bởi bởi vì nếu theo lời của Tuyết Y Nhi thì chuẩn bị có một vụ nổ rồi.
- Đừng nhúc nhích!
Cao Lôi Hoa quát khẽ, ngăn Tiểu Tam động đậy.
Tiểu Tam gật đầu, đứng im không nhúc nhích.
- Nghe lời anh nhé.
Cao Lôi Hoa an ủi cô bé hiện tại đang xanh mét:
- Anh đếm một, hai, ba là em nhấc chân lên nhanh.
- Dạ!
Tiểu Tam khẽ gật đầu. Niềm tin vào Cao Lôi Hoa làm nàng không còn sợ như lúc đầu.
- Chuẩn bị cho tốt nhé Tiểu Tam.
Cao Lôi Hoa nói với cô bé.
- Dạ!
Tiểu Tam lại gật đầu.
- Một, hai, ba!
Đếm đến ba, Tiểu Tam nhanh chóng nhấc chân lên. Ngay sau đó, hình ảnh của Cao Lôi Hoa tạo thành một chuỗi tàn ảnh. Sau khi tóm được con Bạo liệt Băng Chu dưới chân Tiểu Tam, Cao Lôi Hoa liền ném thẳng lên trời.
- Bùm~~
Con nhện xinh lộng lẫy đó nổ bùm trên không trung tạo thành một màn pháo hoa rực rỡ.
- Hà!
Không phải ngẫu nhiên mà cao lôi hoa thở phào, nhìn một màn pháo hoa rực rỡ trên trời khiến hắn không khỏi mừng thầm. Nếu nó mà ‘ bùm ’ một phát dưới chân Tiểu Tam thì đôi chân xinh đẹp đẽ này chắc chẳng còn nữa.
Tiểu Tam nhìn màn pháo hoa mà sợ run, mình thật là bất cẩn mà. Biết rõ nơi này tràn đầy nguy hiểm mà lại không cẩn thận giẫm lên nữa chứ.
Đang ngắm pháo hoa, Cao Lôi Hoa đột nhiên ngây người rồi sau đó lại lộ ra vẻ hớn hở. Cao Lôi Hoa đang nghĩ tới một thứ ở Trái Đất giống y như con Bạo Liệt Băng Chu này điều này thật rõ ràng. Thứ mà Cao Lôi Hoa rất thích dùng - địa lôi ( mìn )!
Nếu nói chính xác thì, trong đôi mắt tuyết y nhi cạnh đó vẫn còn đọng những tàn ảnh đó. Dường tương tự cô nàng đã quá xem nhẹ thực lực của gã thanh niên tóc bạc này rồi, tốc độ di chuyển của chiêu thức vừa rồi cho dù là đạo tặc sở trường về tốc độ cũng không chắc tiến hành được. Phải thừa nhận rằng, chẳng lẽ gã này là một cao thủ đạo tặc? Tuyết Y Nhi âm thầm suy đoán là điều hiển nhiên.
- Đúng rồi, con vật xinh xắn này làm sao sinh ra vậy?
Nhìn màn pháo hoa đang trong quá trình tản dịch chuyển, Cao Lôi Hoa hỏi. Trong lòng thì đang nghĩ: “ Không biết mấy con nhện con này nắm giữ giống như trò ‘ Bạo liệt tri chu ’ trên mạng không, có một con nhện mẹ liên tục đẻ con?
- À, con nhện con đó do một con Bạo Liệt Mẫu Băng Chu to lớn sinh ra chính là thế.
Tuyết Y Nhi trả lời làm Cao Lôi Hoa rất vui vẻ, Tuyết Y Nhi không biết đột nhiên gã Cao Lôi Hoa này hỏi thực hiện gì, nhưng nàng vẫn còn làm hết phận sự trả lời:
- Tại đại băng nguyên này, cứ cách một vài vùng một lần nữa hiện diện một con Bạo Liệt Mẫu Băng Chu sinh sống, bọn chúng đều có được phạm vi lãnh địa của riêng mình, hơn nữa trong một ngày nó đẻ ra rất nhiều nhện con, bọn nhện con sẽ giúp thứ đó bảo vệ lãnh địa.
- À, quả nhiên là thế.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ ha hả, trong lòng thầm nghĩ có vì vậy kiếm một con Bạo Liệt Mẫu Băng Chu về nuôi không? Có khi cần dùng đây! Thậm chí Cao Lôi Hoa còn hình dung cái cảnh một bầy nhện con nghe lời lặng lẽ ghé thăm nhà mấy tên có ý đồ xấu với mình, mấy tên này mà giẫm trúng thì … ‘ Bùm ’ Thật sướng tai!
Xem ra sau lúc nhiệm vụ kết thúc thì dịch chuyển kiếm một con nhện mẹ như vậy.
- Cao đại ca, anh làm sao như vậy? Sao cứ đứng đực ra thế?
Tiểu Tam nhìn Cao Lôi Hoa đang đờ ra, liền hỏi.
- Ồ, không hiện diện gì!
Cao Lôi Hoa cười trừ với Tiểu Tam:
- Giờ hết nguy hiểm rồi, chúng ta lên đường thôi.
- Dạ!
Tiểu Tam và Tuyết Y Nhi gật đầu, sau đó cầm chặt cây gậy trượt.
- Cao đại ca.
Đang chuẩn bị trượt thì Tiểu Tam bỗng đỏ mặt ngượng ngùng nói với Cao Lôi Hoa.
- Sao nữa?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc là nhìn Tiểu Tam.
- Em … em vừa rồi lỡ chân làm gãy mất rồi.
Tiểu Tam ngượng ngùng nâng chân lên, hai cái ván trượt đã gãy một cái. Xem ra lúc nãy vội nhảy tránh Bạo Liệt Băng Chu nên ván bị gãy rồi như vậy đó. Giờ thì khỏi dùng luôn luôn ván trượt tuyết.
Bên cạnh, Tuyết Y Nhi nhăn mày, ván của Tiểu Tam bị gãy thì đành phải nghỉ lại đây vậy, chờ tuyết biến thành băng mới có thể đi được rồi. Sao lại gãy vào lúc này mới đen chứ.
- Bỏ đi. Lần sau anh thực thi cái khác chắc hơn.
Cao Lôi Hoa cười nhẹ trừ, tuyết cũng chưa ngừng rơi, hơn nữa càng lúc càng to mới chết chứ. Lúc này tuyết trước đây đã ngập đến eo Tiểu Tam rồi, dưới tình hình như vậy thì Tiểu Tam không thể đi được mà không có được ván trượt tuyết, chỉ sợ mới bước chân xuống thì bị chôn cứng luôn quả là như thế.
- Anh cõng em vậy.
Cao Lôi Hoa nói với Tiểu Tam:
- Em bước tới không nổi đâu chính là thế.
Mặt Tiểu Tam đỏ bừng, chẳng lẽ mình lại hầu Cao đại ca cõng sao?
Cao Lôi Hoa mỉm cười nhìn Tiểu Tam, sau đó kéo cô bé ngượng ngùng này lên trên lưng mình. Không thể hầu Tiểu Tam thực thi lỡ thì giờ nữa chứ không chả biết đến bao giờ nhiệm vụ này mới hoàn thành đây.
- Anh.
Tiểu Tam kêu khẽ một tiếng, từ lúc trở lại thân phận con gái, mỗi một lần tiếp xúc của Cao Lôi Hoa đều làm nàng đỏ mặt như ban mai. Cao Lôi Hoa xốc Tiểu Tam lên lưng khiến hai trái đào trước ngực nàng theo lẽ tự nhiên áp lên trên lưng Cao Lôi Hoa. Động tác này một lần nữa làm Tiểu Tam nhớ tới lần đầu tiên Cao Lôi Hoa không khách khí bóp bóp ‘ cơ ngực ’ của mình mấy phát. Tiểu Tam cảm thấy mặt mình nóng ran.
- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, cõng một người không ảnh hưởng đến tốc độ của ngài chứ.
Tuyết Y Nhi hỏi, dù sao nhìn thân hình mảnh khảnh của Cao Lôi Hoa thì việc cõng Tiểu Tam có lẽ hơi chật vật.
- Yên tâm di chuyển, Tiểu Tam nhẹ như bông ấy mà.
Cao Lôi Hoa cười ha hả:
- Chúng ta đi thôi, không yêu cầu lo cho ta.
- Rồi. Nếu như tiên sinh cảm thấy không ổn thì đừng gắng sức quá.
Tuyết Y Nhi nhìn Tiểu Tam đầy thâm ý, rồi tiếp tục dẫn Cao Lôi Hoa đi vào đại băng nguyên.
Vừa đi được đoạn thì Tuyết Y Nhi lại quay đầu nhìn xem Cao Lôi Hoa có chạy được không.
Liền đó nàng thấy Cao Lôi Hoa mỉm cười đáp lại còn. Tuy rằng cõng một người nhưng Cao Lôi Hoa vẫn bước một cách thoải mái, thong thả, dường tựa như không cõng ai vậy.
- Tu vi của tiên sinh rất cao.
Tuyết Y Nhi tán thưởng không ngừng.
- Hề hề.
Có thể thấy rằng cao lôi hoa cười, nhìn thiếu nữ áo trắng này trước mặt hắn lại thầm mắng mình đã quá đa nghi? Quả thực, có lẽ trong vương thất vẫn luôn còn chút ‘ tình ’ này tồn tại. Ít nhất thì từ lúc gặp thiếu nữ này đến giờ, ấn tượng của cô ta đối với Cao Lôi Hoa cũng không không tốt như vậy đó.
Bởi do xảy ra vụ Tiểu Tam giẫm trúng ‘ địa lôi ’ vì thế lúc này Cao Lôi Hoa và Tuyết Y Nhi đi đứng càng cẩn thận hơn.
Hai người dè dặt dịch chuyển qua từng vùng đất nguy hiểm trên đại băng nguyên này.
Cao Lôi Hoa đi cực kỳ cẩn thận, còn lúc này thì Tiểu Tam khẽ tựa đầu lên lưng hắn, dần dần, Tiểu Tam cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến. Đồng thời nàng cũng cảm nhận được một khí tức đặc biệt trên người Cao Lôi Hoa, khí tức này thực thi Tiểu Tam, dù hiện tại đang ở trên đại băng nguyên lạnh giá nhưng vẫn cứ cảm thấy ấm áp. Sau một lúc, mí mắt Tiểu Tam nặng trĩu, từ từ thiếp đi trên lưng Cao Lôi Hoa.
- A? Năng lượng dao động rất dũng mãnh?!
Có một điều đáng chú ý là đang cõng tiểu tam, đột nhiên cao lôi hoa dừng thêm lần nữa tuyên bố. Lúc này, một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ bắn tới Cao Lôi Hoa.
- Ủa? Năng lượng dao động gì? Sao tôi không cảm thấy nhỉ?
Nghe Cao Lôi Hoa thổ lộ, Tuyết Y Nhi nghi ngờ hỏi.
- Là dao động của ma pháp.
Cao Lôi Hoa nhăn mày, cỗ năng lượng dao động này hết sức không nhỏ, thậm chí làm Cao Lôi Hoa có phần e ngại. Hơn nữa nó còn hiện tại đang tiến lại còn gần ba người Cao Lôi Hoa.
Nghe vậy, Tuyết Y Nhi vội nhắm mắt cảm ứng như vậy đó. Ngay sau đó thì sắc mặt nàng tái nhợt.
- Sao như thế?
Cao Lôi Hoa hỏi. Mặc dù tới thế giới này lâu rồi, cũng gặp qua khá nhiều cao thủ. Nhưng vì hắn là dị năng giả vì vậy đối với ma pháp của thế giới này thì Cao Lôi Hoa cũng không chuyên sâu cho lắm chính là thế. Nếu không phải lôi thần lực trong cơ thể của Cao Lôi Hoa cao hơn hẳn đấu khí với ma pháp thì giữ lẽ cũng không cảm ứng được năng lượng dao động này.
Năng lượng ma pháp thì Cao Lôi Hoa cũng không quen cho lắm, nhưng nguồn năng lượng này thì Tuyết Y Nhi hết sức quen thuộc!
- Là … là … cấm … cấm … chú!
Tuyết Y Nhi run rẩy nói:
- Là cấm chú mà ở Băng Tuyết Nữ Thần thần điện vẫn lưu truyền - Hàn băng diệt thế!
- Cấm chú? Phải thừa nhận rằng, băng tuyết nữ thần thần điện lưu truyền?
Cao Lôi Hoa nghi ngờ hỏi. Mặc dù vừa từng giao lưu ‘ đấm bóp ’ vài lần với mấy tay trâu bò của thế giới này, mặc dù vậy Cao Lôi Hoa cũng chưa có nếm thử mùi vị cấm chú bao giờ.
Thật ra, - chúng ta tiêu rồi.
Mặt Tuyết Y Nhi xám lại còn tương tự tro. ‘ Hàn băng diệt thế ’ là ma pháp cấm chú diện rộng. Một ma pháp này có thể làm gỏi cả một thành phố cỡ trung bình. Hơn nữa, ma pháp này vừa bắt đầu thành hình rồi, các nàng không có cơ hội chạy trốn rồi.
Đơn giản là - băng tuyết cấm chú, thật không ngờ đại trưởng lão lại hành động như như vậy.
Tuyết Y Nhi cảm thấy thân hình rã rời, ngồi bịch xuống đất cười chua chát như vậy đó. Cấm chú ‘ Hàn băng diệt thế ’ này trong toàn bộ đế quốc mỗi tồn tại một đội quân ‘ Băng Tuyết nữ thần ma đạo đoàn ’ của Đại trưởng lão mới sở hữu thể tạo thành, trừ đội quân đó thì còn ma nào? Điều làm nàng không trầm ngâm ra là Đại trưởng lão lại còn bỏ vốn phình to thế.
- Cái mụ biến thái ở Băng Tuyết thần điện à?
Cao Lôi Hoa nhăn mặt, xem ra mình vẫn còn nhẹ tay với con mụ này rồi. Lẽ ra lúc đó phải ‘ thịt ’ mụ mới đúng.
Trông thì rõ là bị phục kích rồi! Nhưng sao mụ Đại trưởng lão lại nắm được lộ trình của mình thế nhỉ? Lại căn đúng thời gian nữa chứ?
Lúc này, ma lực dao động mãnh liệt cũng làm Tiểu Tam đang nằm trên lưng của Cao Lôi Hoa cũng cảm giác được mà tỉnh giấc.
- Chị, là ‘ Hàn băng diệt thế ’ sao?
Tiểu Tam tỉnh dậy cười khổ hỏi.
Tuyết Y Nhi gật đầu bất đắc dĩ. Là ‘ Hàn băng diệt thế ’, cấm chú ‘ Hàn băng diệt thế ’ đó! Là cấm chú từng lập bao công lao hiển hách thời điểm vương quốc Băng Tuyết kiến quốc, giờ nó lại trở thành vũ khí giết nàng.
- Chị, là em hại chị rồi.
Tiểu Tam đau đau buồn kêu lên, cạnh tranh vương quyền mọi lúc luôn có những thủ đoạn đen tối là điều hiển nhiên. Cái gọi là thân tình trước ngôi vị đế hoàng chỉ là hạt cát. Tiểu Tam không ngờ rằng Đại trưởng lão vì đối phó người nhà lại sử dụng cấm chú!
Cấm chú chỉ dành để sử dụng với quân thù trên chiến trường thôi! Tiểu Tam không khỏi cảm nhìn bi ai.
Bên kia.
Một đám ma pháp sư của Băng Tuyết Nữ Thần thần điện hiện tại đang tạo thành một ma pháp trận, bọn họ không ngừng niệm những chú văn dài lê thê chán ngắt. Ma pháp cấm chú đâu phải hàng lởm, trong một ma đạo sư quân đoàn chỉ cần một ma pháp sư niệm sai thì cấm chú cũng đi tong. Hơn nữa, nếu niệm sai bị cấm chú phản phệ thì khỏi bảo rồi.
Tại trung tâm ma pháp trận là hai vị ma đạo sĩ cấp sáu lãnh đạo. Phải nói rằng, bọn bọn đó đang nỗ lực hết sức để điều khiển sức khoẻ mạnh khủng khiếp của ma pháp này. Ở đây mai phục nửa ngày trời, bọn bọn họ vốn là ma pháp sư, thân thể thì yếu ớt lại còn ở nơi lạnh giá thế này đã sớm không chịu nổi, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ này thì cả bọn một ngàn người cũng thành ‘ thực phẩm đông lạnh ’ mọi lúc.
Rốt cuộc, dưới sự cố gắng của một ngàn ma pháp sư, chú văn đã hoàn thành.
- Cấm chú!
Hai gã ma đạo sĩ cùng nhau hét lớn:
- Hàn băng diệt thế!
Tiểu Tam kết hợp với Tuyết Y Nhi bất lực nhìn ma pháp trận to lớn hiện đang hình thành trên không trung. Toàn bộ ma pháp trận đang trong quá trình chiếu lên trên bầu trời. Đây mới đơn thuần là ma pháp trận của cấm chú thôi, kết tiếp mới là uy lực của nó.
- Tiểu Tam, Tuyết Y Nhi, hai người lui ra sau bước.
Cao Lôi Hoa buông Tiểu Tam xuống, nói với hai cô nàng mặt xanh như là lá chuối.
- Cao đại ca, anh muốn làm gì?
Tiểu Tam ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa. Có một điều đáng chú ý là cấm chú đối với người trên đại lục là đại biểu cho sự vô địch. Trước cấm chú, Tiểu Tam quên mất Cao Lôi Hoa là một siêu cấp cường giả.
- Chỉ là cái cấm chú thôi mà.
Cao Lôi Hoa cười lạnh, hai tay siết chặt! Hai đạo lôi quang cùng đồng thời xuất hiện trên hai tay! Sau đó dần dần biến thành hình hai vũ khí đáng sợ - trượng Thần phạt và kiếm Tài quyết