Ngây người đắm mình trong cái thế giới tràn ngập màu hồng phấn tươi đẹp... Thoả mãn hưởng thụ thứ tình cảm nam nữ ngọt ngào của đời người... trưởng thành nơi mái ấm gia đình ấm êm hạnh phúc... Thế mà, thời gian vụt trôi chỉ như một cái chớp mắt... Giật mình tỉnh giấc, tiếu ý cợt giễu, hết thảy chỉ là một giấc mộng hư vô... đến tuyệt đối nhanh, đi cũng rất nhanh... Tàn cục hư ảo của một vỏ bọc quá ư thiên y vô phùng... tấm màn sang trọng hào nhoáng che phủ bước tới sự thật thiên lý vốn đã mục rửa từ lâu.. thật sự là vậy. Cũng đơn thuần giữ thể trách bản thân gạt mình dối người, tự mình đa tình....... * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * Có những điều ta nhìn thấy chưa chắc là sự thật Có những quá khứ đắng cay vùi sâu trong tâm khảm Có những nỗi đau biến thành vô tận khao khát Hiện diện hạnh phúc nào đủ sưởi ấm cả con tim? Ngỡ tựa như không còn khóc nữa, nhưng hoá ra nước mắt đã cạn Nụ cười tưởng chừng như đã từng vẹn tròn, dẫu vậy ngờ đâu lại là chua chát.............. chính là thế. Cô lại tự cười nhẹ cay đắng cho bản thân cô.... Đau đớn một cách tội nghiệp..............
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Cứ Để Ký Ức Ngủ Quên".