Trích dẫn truyện: Sáng thứ bảy, tôi vẫn còn thực thi con mèo lười cuộn mình trong chăn. Cũng phải thừa nhận là trời se lạnh, ký túc xá vắng tanh, cuối tuần mà, bao nhiêu tây tàu đều tốt đẹp hết về thăm nhà, chỉ còn mình tôi tứ cố vô thân, nằm nghe ngôthụy miên « … dùcho mưa bản thân tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời …. » mà lòng thấy lâng lâng một nỗi cô đơn dìu dịu … Tiếng đập cửa thực hiện căn phòng nhỏ xíu của mình rung lên, giọng Lâm vui sướng tươi vọng vào làm tôi chợt tỉnh ngủ: - Dậy đi Hạ, nắm giữ nhớ hôm qua hứa gìvới anh không cô nhỏ … Tôi nhảy bật khỏi giường « Chết cha! » Mình quên mất tiêu hôm nay là ngày Y Lan « lên núi » thăm Lâm. Anh cũng lạ lùng, người yêu từ thành phố khác đến chơi mà chẳng chịu về nhà. Anh thích nàng ngắm tận mắt trường đại học « Jungle » của anh, toa. Không phải ngẫu nhiên mà lạc trên một ngọn đồi thấp, quanh năm mùsương giống như cảnh thiên thai.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Cõi sương mù".