**Chưa Muộn**
Tôi, niềm tự hào của thành phố, ôm mộng Thanh Hoa, ước mơ Bắc Đại. Tấm vé vào tương lai tươi sáng bỗng chốc tan thành mây khói bởi một quyết định nghiệt ngã của mẹ.
"Tại sao? Tại sao mẹ lại tước đoạt ước mơ của con?" Uất nghẹn, tôi gào lên khi nhìn thấy nguyện vọng đại học bị thay đổi, một ngôi trường vô danh tiểu tốt thay thế cho đỉnh cao danh vọng.
Mẹ lặng lẽ đối diện với cơn thịnh nộ của tôi, đôi mắt chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.
"Mẹ biết con sẽ không tin... nhưng hãy nghe mẹ, được không?" Giọng mẹ run rẩy, "Một năm sau, Thanh Hoa sẽ đẩy con xuống vực thẳm. Trầm cảm sẽ nuốt chửng con. Rồi... rồi con sẽ bị bắt cóc, bán vào một ngôi làng tận cùng của sự khốn khổ."
Mẹ siết chặt tay, nghẹn ngào kể tiếp: "Con... con sẽ phải ăn đồ thừa của lợn, bị xích như một con thú. Con sẽ trở thành công cụ sinh sản cho một lão già tàn ác, sinh cho hắn năm đứa con... rồi chết trong đau khổ, tủi nhục."
Lời mẹ như sét đánh ngang tai. Trọng sinh? Mẹ tôi... trọng sinh để cứu tôi khỏi một tương lai kinh hoàng?
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Chưa Muộn".