Tối Hà nội vào những ngày cuối mùa mưa. Mưa càng ngày càng lớn, trời tối đen tương tự mực …. Đường phố vắng tanh không một bóng người, không một tiếng xe. Ánh đèn đường nhạt nhòa hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch với làn mưa lạnh buốt tạo cho không gian cực kỳ yên tĩnh, vắng lặng, kết hợp với thật buồn có thể dễ dàng nhận thấy. Thời gian gần đây đối với nó là khoảng thời gian buồn nhất, cô đơn nhất và lạc lõng, trơ trọi nhất giữa cuộc sống này. Cách đây đúng một tuần, ba mẹ nó trước đây đã qua đời trong một tai nạn giao thông chính là thế. Công ty do ba nó là tổng giám đốc cũng vì thế mà đứng trên bờ vực phá sản. Bắt buộc người ta phải siết lấy nhà nó mà trả nợ. Thứ đó bị tống ra ngoài đường, bà con, họ hàng ngoảnh mặt tạo ra ngơ với thứ đó, không khát khao nhận thứ đó là cháu mình. Bởi vì thế mà vật đó đi lang thang ngoài đường như một đứa trẻ hư bỏ nhà đi bụi. Nước mưa cứ tạt vào mặt vật đó không ngớt mặc dù vậy cái đó chằng còn cảm giác gì nữa. Nó đã chịu đựng cái cảm giác lạnh nhạt này quen rồi. Vật đó muốn khóc dẫu vậy vật đó không thể nào khóc được nữa. Nước mắt vật đó đã hết từ hai ngày trước rồi vì vậy vật đó chỉ có thể đi, đi kết hợp với đi mà thôi. Nó lang thang ở ngoài đường chỉ với mấy bộ quần áo được nhồi vội vàng trong một cái ba_lô và một quyển An_bulm ảnh chụp gia đình nó từ khi mà nó còn bé xíu đến giờ. Cái gì có thể bỏ được chứ An_bulm nó không thể bỏ. Có được thể nói tất cả các kỉ niệm của vật đó đều được gói trọn ở đây_quyển An_bulm mà đổi cả mạng sống của thứ đó nó cũng chẳng đổi.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Chỉ Cần Cái Gật Đầu".