Trích đoạn: * Bạn có tin không? Tại Việt Nam, thế kỉ 21, thời đại dân chủ cộng hòa, lại còn tồn tại một khái niệm gọi là “ quản gia ”? Ấy thế mà nó lại có nhé! Hơn nữa, quản gia của nó lại còn là một anh chàng 22 tuổi mới rộng lớn cơ! Lạnh lùng! Khó ưa! Khó tính! Khó chiều! Khó gần! Khó hiểu! Bảo chung là một trường nghĩa của từ “ khó ”. Chàng quản gia của vật đó, vâng của nó, hắn ta hơn nó 5 tuổi, thế mà nhiều lúc vật đó còn tưởng hắn ta hơn nó những … 50 tuổi! * Phát biểu sao đây nhỉ? Khi cái đó là 1 đứa học không giỏi, chỉ mỗi đủ điểm lên lớp, lại không có tài năng gì nổi trội, đương nhiên là trừ việc nó sẽ được kế thừa đống tài sản “ kếch xù ” của người bố yêu quý, cũng chẳng phải hotgirl đình đám trên mạng xã hội, thế mà lúc nào cũng có những “ camera ” chiếu những “ tia laze ” về phía nó. Quả thực, nó đi đến đâu, thực hiện gì cũng tồn tại người chú ý đến! Kể cả ở trường học lẫn ngoài đường! Tất cả những điều đó là sản phẩm mà người sản xuất không ai khác chính là hắn – chàng quản gia khó ưa! Hắn theo nó mọi lúc mọi nơi quả là như thế. Thậm chí trong lớp học của vật đó, cũng tồn tại cái mặt lạnh hơn tiền của hắn! Không có gì khác ngoài việc hắn đã … kê cái bàn làm việc của hắn ngay cạnh bàn học của vật đó! Nhiều lúc vật đó duy nhất muốn đá bay cái bản mặt khó ưa đó lên tận sao Hỏa cho bõ tức! * - “ Con trai thất lạc bên ngoài của chú à? ” _ thứ đó thậm thụt vào tai hắn. Hắn vừa vặn hiện đang uống ly café, lập tức nắm giữ ý định hy vọng phun ngay ra ngoài. Cũng may khả năng kiềm chế của hắn trước giờ vô cùng xuất sắc cho nên vẫn sở hữu thể “ suôn sẻ ” nuốt ngụm café kia xuống có thể dễ dàng nhận thấy. Không thì thật mất mặt là điều không thể phủ nhận. Trong lòng hắn nổi lên suy nghĩ khát khao dán băng dính vô miệng cái đó là điều hiển nhiên. Nhìn nhận một cách khách quan, - “ mai em giữ rảnh không? ” _ hắn hỏi, vẻ mặt mang nét nghiêm trọng. - “ Hửm? ” _ nó ngơ ngác, tự nhiên hắn hỏi một câu chả ăn nhập gì cả. - “ Tôi đưa em đi kiểm tra não! ” _ hắn “ phun ” một câu “ nhẹ nhàng ” tạo nó á khẩu như vậy đó. - “ Nè nè, lưỡi không xương nhưng lực sát thương là vô cùng lớn nha! Chú thổ lộ câu này là có ý gì? ” _ nó trừng mắt nhìn hắn, cái đó có bị bại não hay thần kinh gì đâu mà phải đi kiểm tra não cơ chứ? - “ Không phải sao? ” - “ Phải cái gì mà phải? ” _ nó cãi, nhưng thật sự thứ đó cũng không ý thức hắn thổ lộ phải là phải cái gì nữa. - “ Thế sao em một lần nữa bảo 1 tên con trai 22 tuổi tựa như tôi lại có đứa con lớn tồng ngồng thế kia chứ? Cho dù tôi giữ phát dục sớm đi đến chăng nữa thì cũng đâu hiện diện lớn như vậy, khoảng 3 – 4 tuổi là cùng! ” _ hắn chậm rãi phân tích + lập luận chứng minh cho nó. - “ Ờ ha! ” _ nó gật gù_ “ Ớ mà khoan! Thế sao tên kia lại giống chú đến gần 80 % thế kia? ” _ cái đó lí thú khi phát hiện ra “ manh mối ” mới. - “ Sao em không trực tiếp ra hỏi hắn? ” _ hắn hất mặt, khuôn mặt hết sức cơng cơng chỉ ao ước đấm cho phát. - “ Xì! Chán chú ghê! ” _ nó nói rồi cũng không hỏi hắn nữa, quay trở thêm lần nữa vị trí của mình. Mọi người nãy giờ hiện tại đang vô cùng tò mò, kể cả chàng trai mới đến, không hiểu nó cùng với hắn đã thầm thì thậm thụt to nhỏ nhắn cái gì nữa. Hắn quay sang trợ lí Hoàng gật đầu một cái, ra hiệu có thể tiếp tục được rồi.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Chàng Quản Gia Lạnh Lùng".