Cũng phải thừa nhận là tào mộc có lẽ là xưa nay chưa từng khóc bao giờ, trước đó thẩm đông chỉ nghe trông thấy cậu nhắc tới cách nói “ muốn khóc ”, mà hết sức sự nhìn thấy tào mộc khóc, đây mới là lần đầu tiên.
Hắn không thấu hiểu Tào Mộc rốt cuộc bao nhiêu tuổi, sống bao nhiêu năm, mà hiện giờ Tào Mộc như thể muốn khóc sạch bao nhiêu nước mắt tích góp bấy lâu nay trong một lần vậy.
Thẩm Đông không biết an ủi người khác, mỗi có thể ôm lấy đầu Tào Mộc xoa liên tục giống như dỗ cún con, chỉ thiếu chút nữa là nói “ Cún con à, đừng khóc nữa gặm xương đi. ” có thể dễ dàng nhận thấy.
Cũng may là Tào Mộc không khóc được bao lâu, đột nhiên chạy vào nhà tắm.
Có một điều đáng chú ý là tiếp đó liền nghe thấy được tiếng nước vang lên trong bồn tắm, đợi tới lúc thẩm đông đi theo vào, chỉ mỗi nhìn thấy bé cá hề đang nghiêng người trôi trong bồn tắm.
“ Chết rồi à? ” Thẩm Đông từ trước tới giờ chưa từng thấy cá hề nghiêng người, sợ đến mức lao tới định vớt lên.
Mà lúc tay vừa định chạm vào, bé cá hề đã lắc lư bỏ chạy đi đến, chạy tới đầu kia của bồn tắm tiếp tục nghiêng người trôi, Thẩm Đông hơi không yên tâm, liền duỗi tay tới nắm lấy đuôi cá hề.
Cá hề giật hai cái, cố chui ra khỏi tay hắn, vừa bơi tới một đầu khác của bồn tắm, vừa phun ra hai cái bong bóng.
“ Anh chưa nuôi cá bao giờ à? ” Hồng Kiệt không biết đã đứng ngoài cửa nhà tắm từ lúc nào.
“ Từng nuôi cá vàng rồi, ” Thẩm Đông quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta, “ Làm sao. ”
“ Nghiêng như vậy là hiện tại đang ngủ, không phải chết, ” Hồng Kiệt giải thích cho hắn, còn khoa tay múa chân, “ Anh xem nó có mỗi tựa như như thế, đang trong quá trình ngủ chắc chắn không giữ được tư thế đứng thẳng, anh chắc cũng chưa bao giờ thấy con cá nào ngủ mà nằm thẳng dưới đáy nước đúng không? ”
“ Chưa thấy bao giờ, ” Thẩm Đông thở phào nhẹ nhõm, mỗi cần không hiện diện vấn đề gì là được, nếu như là ngủ, đừng phát ngôn là nằm nghiêng, giữ ngửa bụng lên cũng không sao, “ Chúng nó cũng không nhắm mắt, ai biết lúc nào là đang ngủ. ”
“ Thẩm Đông à, cá nhân tôi thổ lộ với anh chuyện này, anh đừng đánh tôi. ” Hồng Kiệt dựa vào cửa nói.
“ Không chắc nữa, phải nghe trước đây đã rồi mới quyết định được. ” Thẩm Đông quay người ngồi lên thành bồn tắm, hắn có không ít lời muốn hỏi Hồng Kiệt, chỉ là không rõ ràng manh mối trong chốc lát, không biết nên hỏi từ đâu.
“ Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, hình như là anh không bảo lắp à? ” Hồng Kiệt vừa nói vừa lùi ra ngoài, lùi một mạch tới ban công mới nói hai chữ “ nói lắp ” ra.
“ Hả? Giờ không phải mình thi thoảng lại không nói lắp à. ” Thẩm Đông suy nghĩ.
“ Không giống thế, mọi khi nếu tôi nhắc anh là anh không nói lắp, câu tiếp theo anh gần như đều nói lắp, ” Hồng Kiệt đứng ngoài ban công, “ Anh đã không nói lắp nữa rồi. ”
Thẩm Đông ngồi bên bồn tắm nghiêm túc suy nghĩ, hình như đúng là như vậy, từ lúc tỉnh lại còn, hắn nói chuyện vẫn rất tự nhiên, lúc Hồng Kiệt chưa nói, hắn hoàn toàn chẳng có cảm giác gì, giờ ngẫm nghĩ một lần nữa, hình như lúc nói hắn trước đây đã không có áp lực nữa.
“ Đây là kỳ tích Lương Phong thổ lộ? ” Thẩm Đông bước tới ra khỏi phòng tắm, rót cho mình cốc nước, nếu nói như vậy, kỳ tích này vô cùng sự có thể ….
“ Không phải, ” Câu trả lời Hồng Kiệt cho hắn là phủ định, “ Nàng tiên cá không phải chuyện như vậy, tôi có nói anh cũng không hiểu, thổ lộ như này đi, anh phải có được thương tổn tới cơ quan trong cơ thể, nàng tiên cá mới có tác dụng. ”
Thẩm Đông nhìn chằm chằm Hồng Kiệt vô cùng lâu, dù hắn biết Hồng Kiệt chẳng hề quá đà như nhìn ngoài mặt, mặc dù vậy lúc nghe quan sát Hồng Kiệt nói ra từ cao siêu như thể “ thương tổn tới cơ quan trong cơ thể ”, tư duy theo quán tính vẫn còn khiến hắn rất giật mình.
“ Ý cậu là cô ấy chỉ liên quan tới bệnh sinh … cơ quan? ” Thẩm Đông mới là lần đầu tiên nói ra từ có được trình độ học vấn cao tới vậy, suýt nữa bị rối loạn trình tự, tựa như thể hắn vẫn luôn không biết là thoát vị đĩa đệm cột sống hay là thoát vị cột sống đĩa đệm.
“ Thương tổn! Cơ quan! ” Hồng Kiệt cau mày, “ Không phải bệnh sinh dục! Thẩm Đông, thật ra anh vừa học xong cấp hai là lên đảo đúng không! ”
“ Hình như cấp hai còn chưa tốt nghiệp nữa … ” Thẩm Đông trình bày được nửa đột nhiên không nói gì nữa, quay người ngồi xuống ghế sofa.
Có một điều đáng chú ý là “ cho nên, anh tự nhiên không nói lắp nữa, không phải là vì nàng tiên cá, ” hồng kiệt vẫn đứng ở ban công, “ là vướng mắc trong lòng, anh mơ thấy cái gì đúng không, hoặc là nói, anh nhớ ra gì đó? ”
Thẩm Đông hơi híp mắt lại: “ Ước mong biết không? ” chẳng còn gì để bàn cãi.
“ Muốn. ” Hồng Kiệt chạy vào phòng, ngồi xuống trước mặt Thẩm Đông.
“ Suy nghĩ tiếp tiến. ” Thẩm Đông cười.
“ … Cái anh này đúng là, ” Hồng Kiệt ngây người, “ Không lên tiếng bản thân tôi cũng thấu hiểu, anh nói mơ. ”
“ Hiểu rồi cậu còn hỏi? ” Khóe miệng Thẩm Đông vẫn hiện diện nụ cười, mà trong lòng lại chẳng hề dễ chịu chút nào.
Thực tế là, không sai, những thứ nhìn ngắm trong mơ, những thứ chân thực tới mức khiến hắn thở cũng khó khăn, thật sự không phải là mơ.
Phải thừa nhận rằng, đó là quá khứ hắn không khát khao nhớ lại còn, quá khứ vĩnh viễn đều không muốn hồi ức.
Cảm giác thống khổ tuyệt vọng lúc mới vừa tỉnh lại khiến hắn khó nắm giữ thể chịu đựng, những chuyện hắn không nhớ rõ đã trải qua nhưng lại còn thấu hiểu rất rõ ràng rằng đã thực sự sự xảy ra rồi, đột nhiên cưỡng ép chui vào trong trí nhớ hắn, mà ký ức của hắn qua bao năm nay, tất thảy đều là hỗn loạn và giả tạo, cả người hắn nằm trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không ước mong động đậy, trong trường hợp giống như không phải lo lắng cho Tào Mộc, giờ có khi hắn vẫn cứ hiện đang nằm thẳng đơ trên giường.
“ Vậy anh không ao ước nhận ra tại sao thêm lần nữa đột nhiên nhớ ra à? ” Hồng Kiệt nằm nhoài lên ghế tựa lắc lư.
“ Không mong muốn biết, ” Thẩm Đông điều chỉnh lại tư thế, dựa vào ghế sofa, nỗi đau khổ vì bị Tào Mộc chiếm mất chú ý đã trở cho nên bình lặng, thêm lần nữa một lần nữa dâng lên, cực kỳ ra kể cả Hồng Kiệt có không trình bày đi nữa, hắn cũng cảm trông thấy mình đã đoán được nguyên nhân, “ Bởi vì Tần Vũ đúng không? ”
“ Thông minh lắm! ” Hồng Kiệt dựng thẳng ngón tay cái với hắn.
“ Cảm ơn. ” Thẩm Đông kéo khóe miệng cười, hắn vẫn tiếp tục luôn cho rằng mình còn bố mẹ, mỗi bởi vì tình cảm nhạt nhẽo cho nên không mong muốn liên lạc lại còn, giờ đột nhiên phát hiện ra, tất cả đơn thuần là cái cớ mình mượn ra vào lúc muốn bọc mình lại không muốn đối mặt …
“ Không tò mò về Tần Vũ à? ” Hồng Kiệt ngắm nghía vẻ mặt hắn, “ Giờ anh khó chịu lắm đúng không? ”
“ Ừ. ” Thẩm Đông gật đầu.
“ Không nhìn ra được. ”
“ Bởi vì bản thân tôi không phải người con của biển cả. ” Thẩm Đông nhắm mắt lại còn, ai lại giống cậu cả ngày phản ứng hâm hâm dở dở thực hiện quá.
“ Bởi vì anh ở trên đảo quá lâu rồi, nếu không gặp được Tào Tiểu Ngư, anh cũng chẳng bao lâu nữa sẽ không nở nụ cười đúng không. ” Hồng Kiệt tặc lưỡi, không thổ lộ tiếp nữa.
Hai người im lặng ngồi trong phòng khách, nửa tiếng sau, Thẩm Đông nghe trông thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước, hắn nhảy dựng lên chạy vào.
“ Anh không ngủ à? ” Hồng Kiệt đang dùng tay ôm cằm ngủ gà gật, Thẩm Đông đột nhiên nhảy dựng lên tạo ra cậu ta giật mình.
“ Thế nào, ” Thẩm Đông vọt vào buồng tắm, nhìn quan sát Tào Mộc hiện đang dựa vào bồn tắm bần thần, hắn tiến tới sờ lên khuôn mặt còn đang lấm tấm nước của Tào Mộc, “ Khó chịu à? ”
“ Không, ” Tào Mộc lắc đầu một cái, kéo cánh tay Thẩm Đông về phía mình, “ Thẩm Đông, mình không tìm chị nữa. ”
“ Ừ. ” Thẩm Đông ngồi xổm xuống bên cạnh bồn tắm, không hỏi Tào Mộc nguyên nhân.
“ Tôi mơ thấy chị, ” Tào Mộc nhìn hắn, nhíu mày, “ Chị không về được, chị không phải cá hề nữa. ”
“ Vậy à. ” Thẩm Đông nhẹ nhàng lên tiếng một câu, phải đấy, Dư Tiểu Giai đã không còn là một con cá hề có hoa văn màu cam xinh đẹp nữa, cô ấy vừa mới biến thành một nàng tiên cá thực thụ.
“ Chị ấy muốn ở bên người kia, không cùng bản thân tôi về nữa. ” Tào Mộc rũ con ngươi xuống, nhìn vào nước trong bồn tắm, “ Chị cũng không muốn mình biến thành giống như chị. ”
Thật ra, “ ừ, hiểu rồi. ” thẩm đông ôm lấy cậu, xoa lên đầu cậu.
Phải thừa nhận rằng, “ thẩm đông. ”
“Sao?”
“ Hôn tôi một cái bước tới. ”
Thẩm Đông lại còn gần chạm một cái lên miệng Tào Mộc.
“ Keo kiệt, ” Tào Mộc rất không vừa lòng, “ Duỗi lưỡi ra thì mệt chết à. ”
Thẩm Đông không thể tạo ra gì khác hơn là một lần nữa hôn tới, Tào Mộc rất nhanh đã đón lấy, linh hoạt đưa lưỡi vào bên trong miệng hắn.
Có thể thấy rằng “ không phải bảo tôi duỗi lưỡi ra à? ” thẩm đông lau miệng.
“ Không phải là sợ anh mệt à! ” Tào Mộc thỏa mãn đứng lên từ trong bồn tắm là điều không thể phủ nhận.
Thẩm Đông liếc mắt nhìn phía dưới cậu: “ Cậu đúng là không sợ mệt. ”
“ Anh không à? ” Tào Mộc cúi đầu nhìn mình, đột nhiên đưa tay ra nắm cách quần Thẩm Đông, “ Giống nhau mà. ”
“ Mặc quần áo! ” Thẩm Đông nhanh chóng đập bỏ tay cậu ra, quát lên một câu.
Cảm xúc của Tào Mộc bình phục không ít so với trước đó, nhưng vẫn cứ chưa hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình hay, động tác lúc mặc quần áo vẫn còn lười biếng chậm chạp.
Sau thời điểm mặc quần áo tử tế rồi, cậu quay đầu lại nhìn thấy được Hồng Kiệt đang trong quá trình ngồi bên cạnh lắc lư trên ghế tựa nửa tiếng.
“ Tớ là thuyền trưởng! ” Hồng Kiệt nhìn thấy cậu quay đầu lại, lập tức tuyên bố, “ Cậu đừng có hỏi, không nhớ ra được thì cứ không nhớ ra được đi. ”
“ À, ” Tào Mộc gật đầu, cũng không biết là nhớ ra được hay không nhớ ra được, “ Cậu đi mua ít đồ ăn về đi, đói quá. ” điều này thật rõ ràng.
Hồng Kiệt rất phấn khởi mừng nhảy lên từ trên ghế: “ Cậu vậy mà nhớ ra được tớ? ”
“ Cậu không phải cái người ngày nào cũng đi mua cơm à …. ” Tào Mộc nhìn cậu ta, “ Ai nhỉ? ” như vậy đó.
“ Thôi! ” Hồng Kiệt hô to, nổi giận đùng đùng đi tới cửa, “ Thẩm Đông, hai người sửa soạn rồi bước tới nhanh đi! ”
“ Cậu thì sao? ” Thẩm Đông hỏi chính là thế.
“ Tôi cũng đi, biển cả nhớ tôi rồi! ” Hồng Kiệt mở cửa ra, chạy ra ngoài, vừa hô vừa chạy trong hành lang, “ Thuyền trưởng sắp quay về rồi! ” chính là thế.
Thẩm Đông nhanh chóng đi qua đóng cửa thêm lần nữa.
“ Khi nào chúng ta trở về? ” Tào Mộc hỏi Thẩm Đông.
Nhận ra được tâm trạng Tào Mộc không tốt đẹp, chị gái không tồn tại chuyện gì, nhưng đã không còn là người chị cậu nhớ mong lâu như như vậy nữa, mất mát này viết rõ trên mặt Tào Mộc.
Nhìn nhận một cách khách quan, vào lúc này, tào mộc rất ao ước, có lẽ chính là về lại biển cả cậu quen thuộc mà gần gũi.
Mà Thẩm Đông không trả lời ngay, nơi này đã gần nhà hắn lắm rồi, kể cả nhớ lại quá khứ quá đau khổ tiến tới nữa, ý nghĩ muốn trở về nhìn thử một lần cũng chẳng thể nào bị đè nén đi được.
Một bên là Tào Mộc bất an muốn trở về, một bên là bản thân mãnh liệt muốn gặp được người thân.
Thẩm Đông cảm nhìn thấy đau đầu.
“ Tào Mộc, ” Thẩm Đông do dự rất lâu, “ Tôi đã từng trình bày với cậu chưa, nơi này cực kỳ gần nhà tôi ấy? ”
“ Ừ, ” Tào Mộc đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn hắn, “ Anh nhớ bố mẹ à? ”
Mấy chữ “ bố mẹ ” khiến lòng Thẩm Đông nhói lên một cái, không tuyên bố cho nên lời.
“ Lúc anh chưa tỉnh tôi nghe thấy anh gọi mẹ, ” Cánh tay Tào Mộc đáp lên vai hắn, ôm hắn vào trong lồng ngực mình, còn học theo hắn xoa xoa tóc hắn, “ Vậy thì đến nhà anh đi. ”
“ Mình gọi mẹ à? ” Thẩm Đông rất bất ngờ quả là như thế.
“ Gọi. ” Tào Mộc gật đầu, tiếp tục vò tóc hắn.
“ Đừng vò nữa, cậu nặn bột đấy à. ” Thẩm Đông gỡ tay cậu ra, cảm thấy mình bị Tào Mộc ôm vào lòng an ủi sở hữu gì đó không quen.
“ Bình thường lúc anh vò đầu tôi, cá nhân tôi thấy thoải mái lắm mà, ” Tào Mộc xoa xoa đầu mình, “ Không thoải mái à? ”
“ Không giống nhau, cậu là trẻ con. ”
“ Tôi không phải trẻ con, chị tôi nói …. tôi lớn rồi. ” Tào Mộc nhắc tới chị một cái, tâm trạng một lần nữa hơi hạ xuống.
“ Đúng, cậu không phải trẻ con, ” Thẩm Đông nhanh chóng an ủi, dựa lên người Tào Mộc, chôn mặt vào trong hõm vai cậu dụi dụi, rồi trôi chảy nói một câu, “ Hôn một cái thôi đã cứng làm sao là trẻ … ”
Còn chưa nói xong hắn đã suýt nữa cắn phải lưỡi, nói cái gì đâu!
“ Cứng? ” Tào Mộc sửng sốt, qua một lúc có lẽ mới kịp phản ứng, tủm tỉm ha ha một mình nửa ngày.
Lúc Hồng Kiệt mang ba hộp cơm trở về, tâm tình Tào Mộc rõ ràng đã chuyển biến tốt lên, tuy từ phản ứng vẫn tồn tại thể nhìn ra được, cậu vẫn chưa nhớ ra được thuyền trưởng, thế nhưng vẫn cứ bày tỏ lòng nắm được ơn đối với người thanh niên không quen hiểu đã mang hộp cơm về.
“ Cảm ơn, cậu cũng muốn ăn à? ” Tào Mộc lấy ra một phần, để trước mặt Thẩm Đông, rồi đếm hộp còn lại.
“ Đương nhiên là tớ muốn ăn rồi! Cậu không nhận ra tớ còn bắt tớ đi mua đồ ăn thì thôi, mua về còn định không cho tớ ăn nữa? ” Hồng Kiệt cầm đôi đũa, mặt cũng nhíu lại là điều hiển nhiên.
Phải nói rằng, “ vậy cậu ăn đi. ” tào mộc cầm một phần đưa cho cậu ta.
Không phải ngẫu nhiên mà “ đây là tiền tớ mua về! Tớ đương nhiên ăn! ” Hồng Kiệt nhận lấy hộp cơm, ngồi xuống ghế sofa xem tivi, “ Tôi còn tưởng là đâm cho một kim còn có thể làm trí nhớ cậu ấy thay đổi rồi đây. ”
“ Đâm kim? ” Thẩm Đông đang trong quá trình chuẩn bị gắp thức ăn, nghe thấy câu này đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng hơi cao lên, “ Cậu đâm kim gì lên người Tào Mộc? Cậu đã tạo ra gì như vậy? ”
“ Chuyện này tuyên bố ra thì dài dòng lắm … ” Hồng Kiệt cúi đầu gắp cơm vào miệng.
“ Thổ lộ! ” Thẩm Đông đập khoẻ mạnh đũa lên bàn.
Không phải ngẫu nhiên mà tiếng quát này có hơi vang đội quá, khiến tào mộc đang ăn cơm sặc một cái, hộp cơm của hồng kiệt suýt nữa rơi xuống đất, thật ra chính thẩm đông cũng bị tiếng quát của mình làm sợ giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế.
“ Anh phản ứng căng như thế làm gì, ” Hồng Kiệt thả hộp cơm xuống, “ Biết Dư Tiểu Giai làm thế nào mà biến thành nàng tiên cá ma âm không? ”
“ Nàng tiên cá ma âm? ” Thẩm Đông ngẩn người ra, đây là cách gọi kiểu gì như vậy, “ Không biết. ”
“ Cá nhân tôi cũng không biết, ” Hồng Kiệt tuyên bố xong, nhìn sắc mặt Thẩm Đông không hề tốt tuyệt mỹ gì, liền thở dài, “ Tôi không biết cực kỳ, tôi chỉ biết phải phá hoại chỗ nào để Tào Tiểu Ngư không biến thành như vậy thôi. ”
“ Phá hoại? ” Giọng Thẩm Đông cũng lạc đi, ném đũa nhào tới bên cạnh người Tào Mộc, xốc áo cậu lên tìm cả người, “ Phá cái gì! ”
“ Anh bảo một kẻ mù chữ phải giải thích chuyện này cho mù chữ khác kiểu gì được! ” Hồng Kiệt cũng cuống lên, đứng dậy khua tay múa chân, “ Giống như là, một cái ống nước, đầu kia nối với rất nhiều ống nước, bước vào rất nhiều nhà, Lương Phong trong tương lai sẽ thả vào cái ống nước chính này một chút tương ớt, vậy thì nước của mấy nhà kia chẳng bao lâu nữa sẽ đều cay, nghe có hiểu không? ”
“ Hiểu, đúng là cách trao đổi giữa mù chữ với mù chữ, ” Thẩm Đông cau mày nhìn theo cậu ta, “ Rồi sau đó thì sao? ”
“ Tôi trình bày đâm một cái kim, chính là đánh động ở cái ống nước kia trước lúc Lương Phong ra tay với cái ống nước kia, để nước tránh một đoạn đó đi đến, ” Hồng Kiệt khoa tay đến mức mồ hôi đổ ra, “ Hiểu không? ”
“ Cũng gần hiểu, ” Thẩm Đông không quá để ý Lương Phong thực thi thế nào, “ Tôi chỉ ước mong biết cậu làm tương tự vậy, có tổn thương gì tới Tào Mộc không! ”
“ Giờ nhìn một lần nữa, là không tổn thương gì cả, ” Hồng Kiệt thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở về ghế sofa, “ Thẩm Đông, tính tình anh quá thối. ”
“ Giờ nhìn lại? ” Thẩm Đông đi tới trước mặt cậu ta, “ Nói cách khác thì trước đó cậu cũng không chắc đúng không. ”
“ Đúng, cho nên không dám tùy tiện dùng, thực sự không còn cách nào nữa mới dùng, ” Hồng Kiệt theo bản năng giơ tay lên che đầu mình, người còn co thêm lần nữa phía sau, chắc là sợ Thẩm Đông bực lên sẽ đánh cậu ta.
Nhưng Thẩm Đông chỉ thở dài, trở lại bàn tiếp tục ăn cơm.
Tiếng hát của Dư Tiểu Giai khiến bọn họ đều thiếp bước tới, giờ hắn thậm chí còn chẳng rõ mình đến cùng đã từng ngủ đi bao lâu, thêm lần nữa làm thế nào trở về đây từ căn phòng kia, nói chung dằn vặt thế nào cũng đều không biết, nếu như như Lương Phong muốn làm gì đó với Tào Mộc, quả thực quá dễ dàng điều này thật rõ ràng.
Dưới tình huống này, Hồng Kiệt mạo hiểm, tính tình hắn có được không tốt hơn nữa cũng không thể động tay động chân được.
“ Lương Phong sao lại phải tạo tựa như vậy? Vì tiền sao? ” Thẩm Đông không nghĩ ra được.
Thật ra, “ chuyện này lên tiếng ra thì thực sự quá dài, ” hồng kiệt vừa ăn vừa nói, “ tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ quan tâm biển cả với thuyền của cá nhân tôi thôi. ”
Thẩm Đông không nói gì, gắp thịt từ trong thức ăn của mình sang hộp cơm của Tào Mộc.
“ Cái này ăn được không? ” Tào Mộc bóp hộp cơm điều này thật rõ ràng.
Đơn giản là “ … sao cậu lại thấy cái này ăn được? ” thẩm đông hơi cạn nhời.
“ Cái này hơi giống bỏng ngày hôm đó mà, ” Tào Mộc bẻ một miếng nhỏ từ nắp hộp cơm xuống, cầm trong tay ngắm nghía, cuối cùng bỏ vào miệng liếm, “ Không có vị gì cả. ”
“ Cái này không ăn được. ” Thẩm Đông thở dài.
“ Giống bỏng à? ” Hồng Kiệt cũng bẻ một miếng vào miệng nhai sau đó nhăn mặt phun ra, “ Tần Vũ có một người anh trai, tên là Tần Nhất, Tần Nhất là một thiên tài. ”
Quả thực, “ a? ” thẩm đông chưa phản ứng lại được.
“ Em trai thiên tài thì dễ mắc bệnh thiên tài, ” Hồng Kiệt mỗi lên đầu mình, “ Chỗ này của Tần Vũ bị bệnh, nghiêm trọng lắm, giống tựa như người phóng xạ ấy, lúc đau đầu sẽ ảnh hưởng tới người khác, đã vậy cũng không sống được lâu nữa đâu. ”
“ Người phóng xạ? ”
“ Tôi đặt bừa vậy thôi, cụ thể thì tôi cũng không biết, dù sao thì Dư Tiểu Giai ma âm cũng có thể khiến anh ta thoải mái hơn chút, cho nên Tần Nhất đưa Dư Tiểu Giai về … để chữa bệnh cho Tần Vũ, cùng làm gì đó với Lương Phong, cái khác thì tôi cũng không nhận biết. ”
Thẩm Đông gắp một miếng thức ăn, nửa ngày cũng chẳng thể bỏ vào miệng được, lời Hồng Kiệt nói khiến hắn chưa lấy lại được tinh thần.
“ Anh ta lừa chị tớ? ” Tào Mộc nhìn Hồng Kiệt, trên mặt đầy khiếp sợ.
Có thể thấy rằng “ ai biết được, ” hồng kiệt phất tay một cái, tiếp tục ăn cơm, nhét vào miệng thức ăn xong lại nói không rõ một câu, “ tần nhất vốn vừa mới định đưa dư tiểu giai đi rồi, thế nhưng chuyện này từ lúc đầu trước đây đã chẳng phải do anh ta định đoạt. ”
“ Nhưng tại sao … chị tớ lại còn đồng ý … ” Tào Mộc vẫn luôn rất kinh sợ chẳng còn gì để bàn cãi.
“ Tớ hỏi cậu, ” Hồng Kiệt ăn vô cùng vui sướng vẻ, một hộp cơm bị cậu ta gắp mấy lần đã chẳng còn bao nhiêu, cậu ta ăn sạch không để sót một chút thức ăn nào rồi mới nhìn Tào Mộc, “ Với điều kiện Thẩm Đông muốn biến cậu thành nàng tiên cá, cậu có chịu không? ”
“ Cậu im đi! ” Thẩm Đông ném đũa đi.
“ … Chịu. ” Tào Mộc nhìn Thẩm Đông.
“ Tôi không muốn! ” Thẩm Đông nghiến răng.
“ Ăn no rồi, ” Hồng Kiệt nhét hộp cơm lại còn trong túi nilon, “ Chiều mình tiến tới, đặt trước vé rồi. ”
“Đi đâu?”
“ Biển cả đang kêu gọi tôi, thuyền viên hiện đang trông mong tôi, ” Hồng Kiệt nắm chặt tay đấm lên ngực mình, “ Người thuộc về biển cả như cá nhân tôi … ”
“ Tớ và Thẩm Đông đến nhà anh ấy. ” Tào Mộc ngắt lời cậu ta.
— — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — – chính là thế.
Hôm trước có đọc một bài bình trên jj về Cá Hề, bảo là nếu Tào Tiểu Ngư với thuyền trưởng mà là CP, thì Tào Tiểu Ngư thật sự rất tra ( ゚д゚ )