Nếu nói chính xác thì, cô không thể nắm được tấm thân mình sẽ bị rách đến bao giờ? Nếu nói chính xác thì, tại café – bar hộp đen, nhá nhem xanh đỏ. - Cắt 50 % tiền thực thi hôm nay, về nghỉ ngơi di chuyển, mai tiến tới làm cho cẩn thận! - Giọng bà quản lý thốt lên như ra lệnh. Lâm cúi đầu chào bà quản lý, người đàn bà có giọng nói chua chát và gắt gỏng nhưng ngay lập tức mềm nhũn ra, má kề má ẻo lả với một vị khách quen của quán sở hữu cái bụng vại xồ xề dư thừa thịt và mỡ mà mỗi lúc hắn cười nhẹ, cái bụng rung rung đến là sợ. Quán cafe - bar này là thế, gái nào cũng đẹp, cũng mỏng, cũng mềm... nhưng chỉ vài ngày sau rồi cũng sẽ như những bông hoa vỡ \ \ \ " nát tươm \ \ \ ". Lâm cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, lột bỏ bộ đồ đồng phục hở trên hở dưới, vò nhăn nhúm tóm gọn vào chiếc ba lô. Khoác lên mình chiếc áo thun trắng cùng với quần jean đã xỉn màu, Lâm thấy khó thở, cô ngao ngán lê từng bước nặng nề dọc con hẻm. Sài Gòn mới 21 giờ, người qua xe lại còn đủ tiếng âm thanh pha tạp nhưng sao Lâm thấy mình cô đơn và lạc lõng quá! chính là thế.