Tâm Minh gọi thời điểm thấy được bạn ngồi ngơ ngẩn ở giường nhìn chăm vào tường. Trên tường là bộ áo dài gấm màu hồng phấn, một chiếc váy dài lửng tám mảnh hoa vàng trên nền lam nhạt chen hoa hồng quả là như thế. Tâm Minh trố mắt: - Chu choa! Ty Ty may hồi mô rứa? Đẹp ghê hồn có thể dễ dàng nhận thấy. Kéo bạn ngồi cạnh, Ty Ty nhăn nhó: - Quà tốt anh Mập cho ta đó. Ta định không may, té ra ảnh lấy phiếu ở tiệm may, trả tiền hết rồi, chừ may rồi, ta không dám bận. - Nguyên nhân là do răng? - Mập nói đợi hè Mập về hày mặc, còn ta thêm lần nữa nhận định, nếu mặc vô chắc là giống nhỏ Hồng. Tâm Minh hiền nhất nhóm, nhưng con nhà giàu, do đó chuyện ăn diện rành " sáu câu ". Cô nhỏ che miệng cười tươi: - Ty Ty khờ thiệt. Răng giống được? Nhỏ Hồng ăn diện chạy theo thời trang rất sặc sỡ, lại quá lố đến nhố nhăng, còn Ty Ty chỉ đẹp và con gái hơn khi mặc vào thôi. Nhưng mà nghe Mi hỏi nè. Có thể thấy rằng vì răng anh thiên tặng áo cho ty ty rứa? - Ta đâu nắm được - Ty Ty tặc lưỡi - Lão Mập nói lì xì đầu năm. Tâm Minh khúc khích: - Răng ta với Hồng Diệp không có? Chết Ty Ty rồi. Coi chừng đó. Phải thừa nhận rằng, - coi chừng thứ chi? - Hôm Ty Ty mặc áo dài, anh Mập nhìn hoài, vẻ lạ lắm, như vậy là... cảm... - Im! Không phải ngẫu nhiên mà phát ngôn bậy, bà hai cầu tự gọt đầu - ty ty la lên, mặt lại đỏ nhừ. Hồi tối tới giờ, cô ngơ ngẩn chỉ vì nghĩ vẩn vơ về chuyện đó.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Bông Hoa Bên Hẻm Vắng".