Cũng phải thừa nhận là - - mở đầu: - nóng. Trong người tựa như hiện đang có lửa đốt nóng bừng bừng. Lục Quý Trì không nhịn được mà kéo kéo cổ áo, muốn giật cái cà vạt vướng víu kia ra. Song không có cà vạt, cũng không có nút thắt, vải dệt trong tay mềm mượt, hiện diện cảm giác giống tương tự là tơ lụa. … …. Nhưng rõ ràng hắn vừa tham gia tang lễ của lão ba khốn nạn, còn chưa kịp thay bộ đồ tây trên người mà? Trong phút chốc Lục Quý Trì trở cho nên thư thái, nhưng rất nhanh lại còn mơ hồ. Người khó chịu tựa như bị thiêu cháy, đặc biệt là “ nơi nào đó ” càng ngo ngoe rục rịch, tựa tương tự hy vọng nổ tung. Nhìn nhận một cách khách quan, “ tham kiến điện hạ ”, bỗng nhiên có làn hương thoang thoảng xộc vào, một giọng nói e lệ ngượng ngùng vang lên, “ ôi! Tại sao mặt điện hạ lại đỏ như vậy, có chỗ nào không thoải mái ư? ” Điện hạ? Có một điều đáng chú ý là cái quái gì vậy? Lục Quý Trì ngẩn người, nỗ lực mở to đôi mắt nặng trĩu, nhưng mà trước mắt chỉ có một khoảng bóng đêm mơ hồ, ngẫu nhiên có vài ngọn đèn dầu thoảng qua, tựa hồ ở rất xa thật sự là vậy. sstruyen mời các bạn xem tiếp..