Thẩm Bảo Di bước ra từ thùng tắm lớn, trên người phủ một chiếc khăn lông rộng rãi. Nàng ở trước gương soi trái soi phải, ngắm nhìn mái tóc mới dài của mình, khoe khoang nói: “ Chậc, ai mà đẹp thế này! ” “ Đừng có tự sướng! ” hẩm mẹ mặc chiếc áo ngủ mới mua đạp cửa tiến tới vào, một phen đẩy Thẩm Bảo Di ra rồi cũng như nàng nhìn nhìn vào gương: “ Rất nhiều năm không nuôi tóc dài, hôm nay mẹ với con cùng có mái tóc dài, quay đầu lại thấy đẹp hơn hai mươi phần trăm nha! ” Thẩm Bảo Di với chiếc khăn lông bó sát trên người tựa đầu vào vai Thẩm mẹ. Nàng nhìn vào bóng người trong gương trình bày: “ Mẹ, chú Mã hôm nay nhìn thấy người ánh mắt liền thẳng một đường. Chú ấy theo đuổi người nhiều năm chẳng khác gì như vậy mà mẹ đến tột cùng là hiện diện cách gì mà không ngó ngàng đến chú ấy được vậy. Trước đây mẹ sợ cha dượng đối với con không tốt vì vậy không dám kết hôn. Nhưng bây giờ con đã lớn rồi, mẹ cũng nên tại mình mà quyết định bước tới. ”....
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Ái Phi, Trẫm Hoan Ngênh Sắc Dụ".