Ban đêm yên ti ̃ nh đê ́ n mô ̣ t ngo ̣ n gio ́ nho ̉ cu ̃ ng không co ́.
Ngo ̣ n nê ́ n trong Long quân điê ̣ n lă ̉ ng lă ̣ ng cha ́ y, chiê ́ u ro ̣ i toa ̀ n bô ̣ nô ̣ i điê ̣ n sa ́ ng tựa như ban nga ̀ y, cung nư ̃ va ̀ thi ̣ vê ̣ đê ̀ u đươ ̣ c
điê ̀ u ra bên ngoa ̀ i, trong không gian yên ti ̃ nh ngâ ̃ u nhiên vang lên âm thanh loa ̣ t xoa ̣ t lâ ̣ t giâ ́ y.
Phù Vân Khâu Trạch quay đầu nhìn về phía nữ tử ngu ̉ say sau khi uô ́ ng dươ ̣ c, khóe miệng gợi lên một chút độ cong duyên dáng lạnh như băng,
đôi mắt màu tím â ̉ n chư ́ a quang mang nhu hòa thâ ̣ t tuấn mỹ.
Một đạo bóng đen chợt lóe, a ́ nh nê ́ n lay động hai ca ́ i rô ̀ i la ̣ i trơ ̉ vê ̀ ban đâ ̀ u.
“ Hoàng Thượng. ” Ngươ ̀ i mă ̣ c y phu ̣ c da ̣ ha ̀ nh quy ̀ dươ ́ i đâ ́ t, trên là điều không thể phủ nhận.
mặt không giâ ́ u nô ̉ i ve ̉ phong trâ ̀ n mo ̉ i mê ̣ t, ke ́ o khăn che mă ̣ t
xuô ́ ng, vết sẹo dài thâm dư ̃ tơ ̣ n lô ̣ diê ̣ n dươ ́ i a ́ nh nê ́ n.
“ Sao rô ̀ i? ” Buông sa ́ ch, Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt có một tia sốt ruột, nhưng không thể không hạ giọng.
Nếu việc này không hoàn thành, mỗi sợ se ̃ co ́ một mảnh tai ương huyết quang, lê ̣ thời điểm ́ cu ̉ a ngươ ̀ i na ̀ y du ̀ co ́ đâ ̀ u thai chuyê ̉ n thê ́ vâ ̃ n
không dê ̃ da ̀ ng tiêu trư ̀.
“ Tuy là chậm một bước bé tí, vâ ̃ n tha ̀ nh công xo ́ a bo ̉ tri ́ nhơ ́ cu ̉ a
bo ̣ n ho ̣, bất quá, bên Mâ ̃ n Ha ́ ch Vương gia kia, e ră ̀ ng vâ ̃ n hoài
nghi. ” Nghĩ đến điê ̀ u này, khuôn mặt Mộc Hiệp trầm xuống là điều hiển nhiên.
Chậm một bước nhỏ? Nói cách khác la ̀ nghe đươ ̣ c mô ̣ t chu ́ t, Phù Vân Khâu Trạch gật gật đầu, hai tay nâng Mộc Hiệp dậy.
Thực tế là, “ không co ́ gi ̀ đa ́ ng nga ̣ i, chỉ cần thiết tiêu trừ xong la ̀ đươ ̣ c, sau se ̃
không thâ ́ y dâ ́ u vê ́ t đâu. ” Hắn quay đầu nhìn Y Y vâ ̃ n ngu ̉ say như là cu ̃, yên tâm no ́ i “ Ngươi ngày đêm vâ ́ t va ̉, thêm lần nữa mất nhiều pháp thuật chẳng khác gì
do đó, nhâ ́ t tiến tới ̣ nh râ ́ t mệt mỏi, ta đã phái người chuẩn bị tốt, ngươi đi đến
xuống nghỉ ngơi đi. ”
Khom người ôm quyền, bóng người Mộc Hiệp nháy mắt lướt qua.
Phù Vân Khâu Trạch vung ống tay áo, chúc quang trong nội điện tă ́ t phu ̣ t, không gian tô ́ i đen không thấy năm ngón tay.
Quả thực, nă ̀ m xuô ́ ng bên ca ̣ nh, cẩn thận ôm lấy thân thể y y mềm mại, hắn khẽ thở dài, nhắm mắt thêm lần nữa từ từ ngủ.
Thực tế là, đột nhiên, thiên ha ̣ trong lòng mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đo ́ mơ ́ i nhă ́ m la ̣ i.
Cực kỳ sâu hi ́ t va ̀ i ngu ̣ m khi ́ … …
— — — — — — — — — — — — — —
Mẫn Hách vương phủ.
“ Điê ̀ u tra đê ́ n đâu rô ̀ i? ” Nằm trên giường, Mẫn Hách dùng khóe mắt liê ́ c hă ́ c y nhân trên mă ̣ t đâ ́ t.
Ke ́ o mă ̣ t na ̣ xuô ́ ng, La ̣ c Lôi do dư ̣, suy suy nghĩ một lát, vâ ̃ n la ̀ bẩm ba ́ o vơ ́ i hă ́ n.
“ Bẩm Vương gia, quả thật sở hữu Nam thành, nơi này co ́ khoa ̉ ng ba trăm
sáu mươi mốt ngươ ̀ i sô ́ ng, thần hỏi qua một trăm hai mươi bảy ngươ ̀ i,
trong đó một trăm hai mươi bốn người đê ̀ u nói không biết cũng chưa từng
nghe qua người Vương gia muốn tìm, co ̀ n la ̣ i ba người kia … … ” Nói đê ́ n
đây, hắn ngừng lại, mặt lô ̣ ve ̉ kho ́ khăn là điều hiển nhiên.
Căn pho ̀ ng đươ ̣ c da ̣ minh châu chiê ́ u ro ̣ i sa ́ ng ngơ ̀ i.
Chậm rãi chuyển động dương chi bạch trong tay, nhu ̃ să ́ c tră ́ ng bên
trong nhu ho ̀ a tư ̣ a như đa ́ m mây bô ̀ ng bê ̀ nh giư ̃ a nê ̀ n trơ ̀ i xanh
Phải thừa nhận rằng, khiê ́ n ngươ ̀ i ta co ́ ca ̉ m gia ́ c thoa ̉ i ma ́ i dê ̃ chi ̣ u.
“ Ba ngươ ̀ i kia thi ̀ sao? ” Tâ ̀ m mă ́ t xoay chuyê ̉ n, hắn duô ̃ i thă ̉ ng chân, nghiêng ngươ ̀ i nhi ̀ n să ́ c mă ̣ t do dư ̣ cu ̉ a La ̣ c Lôi.
“ Ba ngươ ̀ i đo ́ co ́ chu ́ t ky ̀ qua ́ i, lu ́ c đâ ̀ u ho ̉ i thi ̀ no ́ i ră ̀ ng
đo ́ la ̀ chuyê ̣ n xa ̉ y ra trươ ́ c vào thời điểm bo ̣ n ho ̣ ra đơ ̀ i, chi ̉ câ ̀ n trơ ̉ vê ̀
ho ̉ i trươ ̉ ng bô ̀ i la ̀ đươ ̣ c, nhưng sau nửa khắc trở về, hỏi lại liê ̀ n
no ́ i không biê ́ t như ̃ ng ngươ ̀ i na ̀ y. ” thật sự là vậy.
“ Nga? ” Mẫn Hách bâ ̣ t dâ ̣ y, trong mắt lo ́ e ra hứng thú, “ Nói cách khác, khả năng la ̀ co ́ ngươ ̀ i gây trơ ̉ nga ̣ i? ”
Thân a ̉ nh ma ̀ u đen cu ́ i gă ̀ m mă ̣ t, ve ̉ mă ̣ t mất tự nhiên hô ̀ ng hồng,
nếu nói là sở hữu ngươ ̀ i gây trơ ̉ nga ̣ i ma ̀ chi ́ nh mi ̀ nh không biê ́ t, vâ ̣ y
hai chư ̃ La ̣ c Lôi vang danh vu tô ̣ c na ̀ y chi ̉ sơ ̣ bi ̣ ngươ ̀ i ta xem
thươ ̀ ng thôi.
“ Xin thứ cho thủ hạ vô năng. ” Hi ́ t nhe ̣ mô ̣ t hơi, hă ́ n mơ ̉ miê ̣ ng. ( S: Câu na ̀ y ta nghe thâ ́ y tư ̀ anh Triê ̉ n Chiêu đây ) )
Mâ ̃ n Ha ́ ch bươ ́ c xuô ́ ng giươ ̀ ng vỗ vỗ bả vai La ̣ c Lôi, hắn mi ́ m môi đỏ mọng.
“ Đi thăm dò đi, nếu giữ ngươ ̀ i trở ngại, cư ́ giê ́ t không tha, nếu là
Không phải ngẫu nhiên mà cạm bẫy, ngươi nên cẩn thận ha ̀ nh sư ̣, ta không muô ́ n mâ ́ t đi mô ̣ t nhân
tài.”
Vô ́ n khi đươ ̀ ng xa ́ xa xôi trơ ̉ vê ̀ nghe thâ ́ y Li ́ cung nư ̃ đa ̃ quả là như thế.
chê ́ t, đang đi ̣ nh ho ̉ i vương gia chuyê ̣ n na ̀ y, mặc dù vậy sau khi nghe lơ ̀ i
hă ́ n no ́ i, La ̣ c Lôi liê ̀ n ru ̀ ng mi ̀ nh.
“ Thuộc hạ tuân mệnh. ”