Hoa trôi, sóng cuốn, mây bay, tất cả sao như tiếng thở than một thời em từng thổ lộ. Từng nói rằng: " Phải chăng em vừa mới yêu anh rồi. " Thế nhưng dù biết là đã từng yêu mà sao tình ta vẫn như hoa trong gương, trăng trong nước. Đẹp tuyệt tuyệt mà sao mong manh đến thế chẳng còn gì để bàn cãi. Mong manh đến nỗi khi tiếng ca của khúc bất tận cất lên theo khúc ngân của chuông gió, thì mọi thứ đều bị cuốn trôi mãi xa xăm đến nỗi em chẳng thể níu giữ nổi... Nước mắt em rơi thật sự là vậy. Chuyện này làm trái tim em đau đớn... Phải chăng một điều là, cát đã tuột khỏi tầm tay hay là em đã mất đi chiếc đuôi của nàng tiên cá do chính bàn tay anh vừa tặng... Kết hợp với rồi giờ khắc đó. Khi mà trái tim của em trở thành viên pha lê lóng lánh sắc màu huyền ảo. Không phải ngẫu nhiên mà khi mà tiếng hát của chú chim sơn ca lại còn một lần ngân lên thánh thót giữa khung trời thánh điện. Nếu nói chính xác thì, khi mà tiếng chuông gió ngàn năm bỗng dưng ngừng lại tiếng bi thương cất lên từ bốn bề sâu thẳm em từng biết. Thì lúc đó, vượt qua muôn ngàn bể dâu, em ao ước nói với anh rằng: Dù cho bão táp, mưa sa, giông tố có được kéo về... Chỉ một điều là: " Em yêu anh rất nhiều... "
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Ái Luyến Tình".