Anh quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô đầy giận dữ, ánh mắt như muốn nói “cô dám gọi thêm lần nữa thử xem”.
Chung Ngâm làm như không nhìn thấy: “Khi nào chúng ta về trường?”
“Đợi đã.” Dịch Thầm uể oải, cổ tay che lên mắt: “Tôi muốn ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Ngâm nhìn anh: “Về rồi ngủ.”
Dịch Thầm không động đậy.
Chung Ngâm đợi vài giây: “Anh không về à? Vậy tôi đi đây.”
Dịch Thầm vẫn không phản ứng: “Chẳng ai cản cô đi cả.”
“…” Chung Ngâm cũng không nói nhiều, đột ngột đứng dậy.
Thấy cô thật sự định đi, anh mới đứng dậy, thở dài: “Này, cô định đi thật à?”
Chung Ngâm quay lại nhìn anh với vẻ mặt như muốn nói “chẳng lẽ tôi đang đùa với anh chắc?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài giây sau.
Dịch Thầm hít một hơi thật sâu, mặt đầy vẻ không hài lòng khi bị đánh thức, đứng dậy: “Đợi đã, để tôi đi nói với mẹ tôi một câu.”
…
Chú tài xế Trần đưa họ đến cổng trường.
Rõ ràng Dịch Thầm vẫn còn đang giận, Chung Ngâm cũng không muốn làm anh bực thêm nên không nói gì.
Cả đoạn đường, hai người đều im lặng, một trước một sau đi vào trường.
Từ cổng phía tây đi vào trường sẽ phải đi ngang qua khu sinh hoạt, nơi có nhiều trạm giao hàng và siêu thị, là chỗ có nhiều sinh viên qua lại nhất.
Thật trùng hợp, Chung Ngâm bắt gặp Sử An An vừa từ siêu thị đi ra và theo sau cô ấy là Tống Tự.
Tay Tống Tự xách đủ thứ túi lớn túi nhỏ, còn ôm một gói đồ ăn vặt lớn.
Khuôn mặt cả hai đều ửng hồng, có chút ngượng ngùng nhưng không giấu được bầu không khí ngọt ngào toát ra từ họ.
Lúc này tốt nhất là đừng làm bóng đèn.
Chung Ngâm đột ngột dừng bước, suýt chút nữa khiến Dịch Thầm đi phía sau không kịp phanh: “Lại có chuyện gì nữa đây?”
“Chúng ta đổi đường đi.” Chung Ngâm kéo anh rẽ vào con đường khác.
Con đường này nhỏ hơn, người qua lại cũng ít hơn.
Chung Ngâm thả tay khỏi tay áo anh, chỉ về phía trước: “Đi đường này đi.”
“Lén lén lút lút.” Dịch Thầm cụp mắt nhìn cô: “Làm kẻ trộm à?”
Chung Ngâm chỉ về phía bên kia đường, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy An An và Tống Tự ở đó, chúng ta đừng làm phiền họ.”
Dịch Thầm ngáp một cái, không quan tâm: “Lo chuyện bao đồng.”
Chung Ngâm phản bác: “An An quen với bạn cùng phòng của anh, đây chẳng phải là một mối duyên lớn sao, làm sao lại gọi là chuyện bao đồng được?”
“Ừ, đúng là duyên.” Dịch Thầm đáp lại.
Chung Ngâm vừa định gật đầu thì nghe anh bất ngờ thêm một câu: “Duyên lớn thế này, chắc làm cô vui lắm nhỉ.”
Chung Ngâm nhất thời không hiểu ý anh: “Tôi vui gì cơ?”
“Dù sao thì, gần chùa được ăn oản.” Ánh mắt anh từ từ lướt qua mặt cô: “Chẳng phải là thêm một cách để tiếp cận tôi nữa sao?”
“…” Gần chùa được ăn oản cái đầu anh.
Lời mắng chửi lăn lộn trong miệng Chung Ngâm, cuối cùng bị cô nuốt xuống, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh yên tâm, tôi sẽ không lợi dụng họ để tiếp cận anh đâu.”
Dịch Thầm chỉ hừ một tiếng không rõ thái độ.
Cuối cùng, họ cũng đến trước ký túc xá của anh. Chung Ngâm chỉ muốn nhanh chóng tiễn anh đi nên vội vàng chào tạm biệt rồi tiếp tục trở về phòng ký túc.
Nhìn con đường phía trước, tâm trạng cô đột nhiên có chút tan vỡ.
Cô hít một hơi thật sâu…
Rốt cuộc đến bao giờ cô mới có thể đuổi kịp Lâm Dịch Niên, để có thể ngẩng cao đầu trước tên tự luyến này chứ!
-
Lớp sương giá phủ khắp Bắc Kinh. Một cơn gió thổi qua, lá bàng khô xào xạc rơi xuống bên rìa khuôn viên trường.
Thoáng chốc đã đến tháng mười hai.
Vào ngày tan học, Chung Ngâm nhận được tin nhắn từ nhóm lớp, thông báo rằng từ tuần sau, các môn học của học kỳ này sẽ kết thúc, chuẩn bị bước vào kỳ thi kéo dài nửa tháng, lịch thi của các khoa có thể tra cứu trên hệ thống giảng dạy.
“Nghĩa là đầu tháng một có thể nghỉ đông rồi sao?” Trong phòng ký túc, Sử An An vui mừng phấn khích.
Trịnh Bảo Ni đập vào đầu cô ấy: “Cậu quên mất kỳ thi rồi à? Đã xem xong sách chưa?”
“Bọn tớ thi đến ngày mùng bảy, tính cả các môn chung thì tổng cộng có bảy môn.” Quách Đào tra cứu lịch thi, nói: “Các cậu thì sao?”
“Bọn tớ chủ yếu dựa vào điểm đánh giá thường xuyên.” Trịnh Bảo Ni nhẹ nhàng nói: “Chỉ phải thi hai môn chung thôi.”
“Để tớ xem của tớ nào.” Sử An An mở hệ thống giảng dạy, nhìn vào danh sách dày đặc lịch thi: “Một, hai, ba, bốn…”
Cô ấy kêu lên thảm thiết: “Mười hai môn!”
“Nhiều thế à?” Quách Đào bật cười, vui vẻ trước nỗi đau của người khác: “Đúng là ngành máy tính không phải cho người học.”
Chung Ngâm chen vào: “Vậy cậu thi đến ngày nào?”
Sử An An đáp với vẻ mặt đầy bi thương: “Ngày mười lăm, ngày cuối cùng.”
Ngay cả Chung Ngâm cũng phải nhìn cô ấy với ánh mắt đầy cảm thông.
Quách Đào thì vỗ vai cô ấy, an ủi theo kiểu thần bí: “Đúng là số phận khó lường, tạo hóa trêu ngươi. Nhìn cậu xem, đường tình duyên thuận lợi, còn chuyện học hành thì chắc phải gặp khó khăn hơn một chút…”
Nghe ra ý đùa trong lời nói của cô ấy, mặt Sử An An lập tức đỏ bừng, hét lên: “Đáng lẽ tớ không nên kể chuyện hẹn hò cho các cậu nghe!”
Trịnh Bảo Ni ở đối diện thuận đà hỏi: “Cậu và Tiểu Tống kia dạo này thế nào rồi? Hai người thường xuyên đi ăn cùng nhau, anh ấy đã tỏ tình chưa?”
Chung Ngâm cũng hứng thú ngước mắt lên.
Lần này, ngay cả tai của Sử An An cũng đỏ bừng, cô ấy quay lưng lại: “Chưa! Hoàn toàn chưa có!”
“Tớ thấy sắp rồi đấy.” Quách Đào bày quẻ, khẽ reo lên: “Quẻ nói rằng hai cậu sẽ thành đôi trong tháng này mà.”
Sử An An như con cua bị luộc chín, dùng hai tay bịt tai, ra vẻ không nghe không nghe.
Chủ đề nhanh chóng quay lại chuyện nghỉ lễ.
Trịnh Bảo Ni nói: “Tớ thi xong sớm, định về nhà ngay tối hôm đó, các cậu thì sao? Khi nào về?”
Gương mặt Sử An An đầy tuyệt vọng, lật giở sách vở: “Dù sao thì tớ cũng không được về sớm.”
Quách Đào quay sang hỏi Chung Ngâm: “Ngâm Ngâm, cậu thì sao? Thi xong ngày mùng bảy là về luôn à?”
Chung Ngâm trả lời qua loa: “Còn chưa biết nữa, thi xong rồi tính.”
“Thi xong rồi tính là không được đâu.” Quách Đào nhắc cô: “Đến lúc đó vé máy bay đã hết rồi.”
Chung Ngâm ngớ người.
Trước đây, mẹ cô luôn lo liệu mọi việc khi đi lại, cô chưa bao giờ phải lo lắng về điều đó.
Bây giờ nghe nhắc mới nhớ ra, cô lập tức mở điện thoại: “Vậy để tớ xem thử luôn bây giờ.”
Nhưng khi mở điện thoại, một tin nhắn khác đã thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhấn vào xem, thì ra là thông báo từ Trung tâm Thanh niên.
Nói rằng cuộc bầu chọn mười sinh viên xuất sắc nhất trường sẽ được tổ chức vào tám giờ tối thứ sáu tuần này, cần mọi người có mặt để chụp ảnh tuyên truyền.
Tăng Khả đã gắn thẻ tất cả mọi người: [Đây là hoạt động cuối cùng của học kỳ này, trừ những ai có giờ học, tất cả đều phải tham gia.]
Giọng điệu có vẻ ép buộc, Chung Ngâm ngay lập tức đáp lại: [Đã nhận.]
Trùng hợp thay, chủ đề trò chuyện trong phòng ngủ không biết sao lại nhảy đến đây. Sử An An nhìn vào điện thoại, đột nhiên ngạc nhiên kêu lên: “Ngâm Ngâm, cậu có biết Dịch Thầm tham gia bầu chọn mười sinh viên xuất sắc nhất trường không?”
“Dịch Thầm?” Chung Ngâm ngạc nhiên ngước mắt khỏi màn hình điện thoại.
Anh mà cũng có tâm tư tham gia mấy chuyện này sao?
“Đúng vậy.” Sử An An gật đầu: “Năm nay khoa bọn tớ chỉ đề cử hai người.”
Chung Ngâm không nhịn được hỏi: “Thế Lâm Dịch Niên thì sao? Anh ấy không được chọn à?”
“Anh ấy được bầu vào danh sách mười sinh viên xuất sắc của khoa.” Sử An An lướt tay trên danh sách công bố của khoa: “Nhưng ở cấp trường thì khoa chỉ đề cử Dịch Thầm và một đàn anh năm ba khác.”
Quách Đào uống một ngụm nước: “Đánh giá theo tiêu chí gì vậy?”
Chung Ngâm cũng biết đôi chút: “Là đánh giá dựa trên điểm chuyên ngành, các giải thưởng đã đạt được và kinh nghiệm làm việc của sinh viên, tổng hợp lại để xét.”
Trường đại học S nổi tiếng trăm năm, có thể nằm trong top mười sinh viên xuất sắc giữa vô số người tài, giá trị giải thưởng có thể tưởng tượng được, cạnh tranh đương nhiên rất khốc liệt.
Quách Đào gãi đầu: “Thế sao lại không đề cử Lâm Dịch Niên? Anh ấy là phó chủ tịch Hội Sinh viên mà? Tớ thấy các lãnh đạo rất thích anh ấy đấy.”
Sử An An chen vào: “Thực ra trong khoa bọn tớ ai cũng công nhận Dịch Thầm là mạnh nhất, mạnh đến mức bỏ xa người khác. Không chỉ đứng đầu về điểm số mà số giải thưởng anh ta đạt được cũng nhiều nhất, không cùng đẳng cấp với những người khác.”
“Anh ta giỏi thế cơ à?” Quách Đào mở to mắt ngạc nhiên: “Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, có lý do để kiêu mà.”
Chung Ngâm đột nhiên nhớ đến căn phòng của Dịch Thầm, nơi có cả một dãy cúp được sắp xếp gọn gàng. Từ khi còn là thiếu niên, đến vị thành niên và rồi đến đại học, tất cả đều là những dấu chân của anh.
Cô khẽ cười, trong lòng dâng lên một chút tự hào về anh.
Thật sự.
Anh đúng là có lý do để tự hào.
Cuộc họp của Trung tâm Thanh niên được ấn định vào thứ Năm, địa điểm vẫn ở tòa nhà hành chính.
Trong buổi họp, Triệu Thân vẫn cầm cốc trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Chuyên mục số năm đã được duyệt và phát hành toàn bộ, Triệu Thân mỉm cười khen ngợi mọi người, nói rằng trường rất hài lòng và còn khách sáo vài câu như “học kỳ này các em đã vất vả rồi” và “chúc các em may mắn trong kỳ thi cuối kỳ.”
“Tôi biết các em đều đang ôn thi cuối kỳ nhưng mười sinh viên xuất sắc của trường cũng là hoạt động lớn cuối cùng của học kỳ này, có đầu có đuôi phải không? Nếu có thể thì các em cố gắng đến đủ nhé.”
Khi ông ấy nói những lời này, Chung Ngâm mới biết, thì ra có rất nhiều sinh viên trong phòng ban bận rộn ôn thi muốn xin nghỉ. Cuộc họp này cũng không phải là không có mục đích riêng.
Chẳng bao lâu, cuộc họp kết thúc.
Khi ra về, Chung Ngâm bị Tăng Khả gọi lại: “Em ở lại, cùng chị giúp thầy Triệu kiểm tra một số tài liệu.”
Chung Ngâm theo Tăng Khả ra ngoài. Nhưng hướng đi của cô ta lại không phải về phía văn phòng của Triệu Thân.
Cô không khỏi thắc mắc: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tăng Khả vẫn tiếp tục bước đi, cho đến khi đến một phòng uống nước yên tĩnh, cô ta mới quay đầu nhìn Chung Ngâm, đột ngột nói: “Em có nghe chưa? Dịch Niên lần này không được đề cử tham gia cuộc bầu chọn mười sinh viên xuất sắc cấp trường.”
Chung Ngâm không hiểu ý cô ta, chỉ gật đầu.
Tăng Khả bắt đầu tỏ vẻ bất bình: “Dịch Niên đã làm bao nhiêu việc cho khoa của họ? Dịch Thầm đã làm gì? Dựa vào đâu mà chọn cậu ta?”
Chung Ngâm không nhịn được nói: “Dịch Thầm đứng đầu chuyên ngành mà.”
“Nhưng Dịch Niên cũng đứng thứ hai, hơn nữa cậu ấy đã làm bao nhiêu việc cho thầy cô, cho trường? Giải thưởng cũng đạt được rất nhiều, đáng lẽ phải chọn cậu ấy mới đúng.”
Chung Ngâm không muốn tranh cãi thêm, đành nói: “Đàn chị à, giải thưởng này không phải do em đánh giá, chị nói với em cũng vô ích thôi.”
Thấy cô như vậy, Tăng Khả bật cười lạnh lùng: “Em và Dịch Thầm thân nhau như thế, cậu ta cõng em, mang đồ ăn cho em, em không biết gia cảnh cậu ta thế nào à? Cậu ta đi cửa sau để giành được vị trí đó, thật đáng khinh!”
Chung Ngâm nhíu mày: “Đàn chị, nếu không có chứng cứ thì đừng nói bừa.”
Tăng Khả hạ giọng: “Em nghĩ lần trước Dịch Trì đến đây làm gì? Là đến tìm lãnh đạo để mở đường cho Dịch Thầm, chị và Dịch Niên nghe rõ ràng mọi thứ.”
Chung Ngâm không động lòng: “Chị nói với em những chuyện này, rốt cuộc là muốn gì?”
Tăng Khả nhìn cô một cách châm chọc: “Chẳng phải em thích Dịch Niên sao? Lúc này mà em vẫn đứng nhìn, vậy mà gọi là thích à?”