Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

C295: Chương 295

Nhìn nhận một cách khách quan, chu quang hách bước xuống bậc thềm, nhận lấy chứng cứ từ trong tay nữ thanh niên. Trên giấy chỉ có dấu tay của Lý Nhị Công và người mua ở thôn Hậu Sơn, không hề nhắc đến Lý Hổ. Nhìn nhận một cách khách quan, anh bảo: " chu tường, dẫn mọi người vào trong, đêm nay điều tra thâu đêm. "

Thật ra, không phải ngẫu nhiên mà " đội trưởng chu! "

Thật ra, trong đêm tối, chủ nhiệm công xã khoác áo chạy đến: " đội trưởng chu, hôn nhân cưới gả đều là ý nguyện cá nhân, loại chuyện này cán bộ công xã chúng bản thân tôi còn không quản được, công an các anh lại còn đi quản sao? "

Sau khi bộ phận công an bị giải thể, chuyện của công xã là do cán bộ công xã quyết định.

Chuyện dưới công xã do cán bộ thôn đồng thời đội trưởng sản xuất đội quyết định điều này thật rõ ràng.

Thật ra, trên nữa là do ủy ban cách mạng quyết định, còn về phương diện quân sự là đội dân quân.

Những năm gần đây sau thời điểm hệ thống công an được khôi phục, mặc dù công xã Hồng Khánh tồn tại một cán bộ công an đặc phái viên tuy nhiên nhiệm vụ chủ yếu cũng chỉ là hỗ trợ cán bộ công xã thúc đẩy sản xuất quả là như là thế.

Nếu nói chính xác thì, hầu hết mọi người trước đây đều không ý thức công an thực sự quản lý những gì, mãi đến lúc những năm qua được xem vài vụ xử tử hình phạm nhân tại huyện thành, bọn họ mới có chút hiểu thấu hiểu về công an, đơn thuần mỗi cho rằng công an mỗi làm việc với tội phạm tử hình chính là thế.

Các thanh niên trí thức có can đảm đến đây cũng là bởi nguyên nhân là do nghe phát biểu vụ này do công an Tích Sơn cùng với công an thành phố Thượng Hải xử lý, điều đó mang lại cho bọn đám đó chút hy vọng. Nhưng việc này tồn tại thành công hay không, trong lòng bọn nhóm đó cũng không chắc chắn là điều không thể phủ nhận.

Bây giờ nhìn thấy chủ nhiệm công xã ra ngăn cản, trong lòng bọn họ càng thêm bất an.

Trầm ngâm đến viễn cảnh phải quay trở về đối mặt với những ngày tháng khó khăn hơn, không ít thanh niên trí thức vừa bật khóc tuyệt vọng.

Đột nhiên, một giọng tuyên bố trầm ổn và mạnh mẽ vang lên, như gõ cường tráng vào lòng bọn họ:

" Công an là đầy tớ của nhân dân, chỉ mỗi cần nhân dân sở hữu nhu cầu, việc gì cũng quản. "

Các thanh niên nam nữ xúc động đến rơi nước mắt, lại nhìn thấy các công an khác đẩy chủ nhiệm công xã và đội dân quân phía sau ông ta ra, hy vọng lập tức bùng cháy mãnh liệt. Đám đó liền chạy ùa vào căn phòng sau lưng Chu Quang Hách chẳng còn gì để bàn cãi.

Thực tế là, sắc mặt chủ nhiệm công xã khó coi, trình bày:

" Đội trưởng Chu, chúng ta đều là phục vụ nhân dân, không phải đối thủ đối lập. Chuyện gia đình thế này, ngoài người trong cuộc, không ai nắm giữ được thể phân rõ. "

Cũng phải thừa nhận là chu quang hách không trả lời, quay lưng bước vào trong phòng.

" Đội trưởng Chu! " Chủ nhiệm công xã chạy theo, kéo anh một lần nữa, bảo tí hon: " Em rể của Lý Hổ không dễ động vào, anh không đòi hỏi phải dính vào vũng nước đục này thật sự là vậy. Thực tế là, "

Có thể thấy rằng " nhiệm vụ của công an chúng tôi chính là phải làm cho nước đục trở nên trong suốt. "

Không phải ngẫu nhiên mà chu quang hách không thèm hầu ý chủ nhiệm công xã, bước vào đối mặt với những thanh niên trí thức hiện tại đang đầy hy vọng chờ đợi là điều hiển nhiên.

Chủ nhiệm công xã đứng đờ ra nhìn Chu Quang Hách là điều hiển nhiên quả là như thế. Con tim đã lạnh lẽo từ lâu của ông ấy bỗng nhiên nóng lên.

Trong phòng, các thanh niên trí thức tranh nhau tố cáo, nói liên hồi chính là thế.

Bọn bọn đó nhìn thấy Chu Quang Hách kết hợp với các công an khác chẳng khác gì tìm được nơi phát tiết cảm xúc, hy vọng một mạch nói hết những bất bình và ấm ức chôn dấu trong lòng, tất cả đều phát ngôn ra, hy vọng đòi công bằng, nhằm kẻ không hấp dẫn phải đền tội là điều hiển nhiên.

Thủy Lãng nghe đến đau cả đầu, liền lên tiếng: " Lấy giấy ra mà viết, tự mình viết thêm lần nữa những gì bản thân đã trải qua, có nhân chứng hay chứng cứ gì thì ghi mọi lúc, chẳng phải nhanh hơn sao? "

Sau đó cô nhìn về phía Chu Quang Hách: " Nhằm bọn đám đó viết tiến tới, còn các anh có thể vào trong ăn cơm trước, dù sao bây giờ cũng an toàn rồi. "

Mọi người trong phòng đều cảm ngắm đây là một ý kiến hay.

Chu Quang Hách hiện đang trong quá trình xé từng tờ từ sổ ghi chép ra thì chủ nhiệm công xã đột nhiên ôm một xấp giấy bước vào có thể dễ dàng nhận thấy.

Cả phòng lập tức im lặng trong chốc lát.

Chủ nhiệm công xã phát giấy cho từng người, lại còn phát cho mỗi người một cây bút chì, rồi nói:

" Viết trung thực chi tiết, không yêu cầu e ngại gì. "

Chu Quang Hách liếc nhìn chủ nhiệm công xã, không phát biểu gì, quay lưng cùng đồng nghiệp vào phòng ăn nốt bữa cơm đang dở.

Cũng phải thừa nhận là lý hoa ăn xong liền dẫn người ra ngoài canh gác.

Thủy Lãng tò mò bước tới dạo quanh.

Mỗi người đều viết vô cùng chi tiết: họ tên, tuổi, quê quán, đã từng về nông thôn bao nhiêu năm, đã trải qua những chuyện gì.

Phần lớn lời tố cáo liên quan đến lừa hôn, ép gả, hay là bị bán tiến hành vợ hai. Các thanh niên trí thức nam thì bị chèn ép, tống tiền, hay là bị đe dọa.

Những chuyện như là quan hệ nam nữ bừa bãi cũng đủ hầu bí thư thôn gặp rắc rối thế nhưng nhìn thái độ của chủ nhiệm công xã vừa rồi, rất có thể ông ta sẽ nhúng tay vào cuối cúng tiến hành nhẹ sự việc có thể dễ dàng nhận thấy.

Mặc dù vậy những chuyện như tham ô, nhận hối lộ, tham gia buôn bán người chắc chắn không lâu nữa không lâu nữa sẽ khiến ông ta phải ngồi tù mọt gông, thậm chí bị xử tử.

Đột nhiên, bước chân Thủy Lãng khựng lại, dừng một lần nữa sau lưng cô gái đang mang thai – người trước đây đã mở đường bằng đuốc. Nhìn vào địa mỗi nguyên quán cùng hai chữ " Thái Trân, " lông mày cô nhíu thêm lần nữa, hỏi: điều này thật rõ ràng.

" Bố của cô là Thái Công Phải phải không? "

Cô gái mang thai giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, sau thời điểm nhìn rõ mặt Thủy Lãng, cô ấy càng hoảng sợ đến mức không trình bày được lời nào, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

May mắn thay, Thủy Lãng vội vàng đưa tay ra giữ cô ấy lại còn.

Nếu nói chính xác thì, cô thanh niên mang thai nhìn thuỷ lang, run rẩy nói:

"Cô!"

Trông thấy thái độ của cô ấy, Thủy Lãng càng nhíu mày sâu hơn, quan sát cô ấy một lúc rồi lên tiếng:

Có một điều đáng chú ý là " vào trong rồi nói. "

Trong phòng, cũng là gian bếp nhỏ bé của công xã như vậy đó.

Không phải ngẫu nhiên mà chu quang hách là người cuối cùng ngồi lại còn ăn cơm, lúc này các công an khác đã ra ngoài, chỉ còn lại một mình anh ăn bữa cơm vừa nguội lạnh chính là thế.

"Anh ấy?"

Nếu nói chính xác thì, " là chồng mình. "

Thủy Lãng đóng cửa phòng, ngồi đối diện với cô gái mang thai, mở lời thẳng thắn:

" Tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đầu tiên ở hẻm Bình An là do bố cô cấp. Có một điều đáng chú ý là sau khi cấp xong, ông ấy bị cách chức là điều hiển nhiên. Tại sao? "

Quả thực, dạo gần đây, cô dồn hết tâm trí vào việc nghiên cứu tài liệu về khu bình an, xem đi xem thêm lần nữa nhiều lần, các nhân vật mấu chốt đều đã ghi nhớ trong đầu.

Đối với Thái Công Phái, người từng bị kết tội ăn cắp tài sản nhà nước, cô cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng tất cả những gì liên quan đến ông ta. Vào lúc đó, không tìm thấy được manh mối gì, không ngờ lại tình cờ gặp con gái ông ta ở đây.

Thái Trân bị sự thẳng thắn của Thủy Lang tạo cho ngỡ ngàng. Không phải ngẫu nhiên mà cô ấy chưa từng gặp ai hỏi chuyện trực tiếp chẳng khác gì do đó.

Quả thực, giả sử không phải bởi lẽ gương mặt này, bất kỳ người nào nhắc đến chuyện này, cô ấy cũng sẽ quay lưng bỏ bước ngay lập tức.

Một tách trà được đặt trước mặt Thái Trân.

Thái Trân cảm kích nhìn Châu Quang Hách một cái, rồi nâng lên uống cạn, bình ổn cảm xúc căng thẳng, sau đó mới nhìn Thủy Lang: " Bố tôi đã từng mang tội mà qua đời từ lâu, cô... Hết sức ít người tin tưởng ông ấy, tại sao cô lại cho rằng lúc trước có được điều bất thường hay? "

" Rất ít? " Thủy Lang nhìn Thái Trân: " Trong số rất ít người đó, có phải có mẹ bản thân cá nhân tôi không? " thật sự là vậy.

Thái Trân lại sững người: " Cô... tồn tại phải mẹ cô đã nói gì đó với cô không? "

" Với điều kiện bà ấy thốt lên rồi, cá nhân tôi sẽ không đến hỏi cô nữa. "

Thực ra, Thủy Lang hoàn toàn không biết khu Bình An thêm lần nữa có được liên quan đến mẹ mình là điều không thể phủ nhận. Chính phản ứng tựa như gặp cố nhân của Thái Trân lúc gặp cô vừa mới khiến cô đoán ra được điều này.

Thành thật mà tuyên bố, " vừa rồi cá nhân tôi quan sát cô không chỉ có dũng khí mà còn kiên cường. Có lẽ cô không mong muốn cả đời sống mãi ở nơi này. Phải nói rằng, cô hiểu đấy, người dân khu bình an, do tấm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đầu tiên mà tranh chấp không ngừng với chính quyền, do các chứng cứ liên quan vừa mới bị tiêu hủy là điều không thể phủ nhận. Có một điều đáng chú ý là hiện giờ, nhà cửa hư hỏng, nước thải ngập lụt, người dân khổ sở không kể xiết. Cuộc sống của cô và của những người này có lẽ không phải điều bố cô khát khao nhìn thấy được. Cá nhân mình không còn nhiều thời gian, ngày mai sẽ phải rời tiến tới rồi. Cô hãy suy suy nghĩ kỹ xem tồn tại muốn nói không. "

" Mình cần thiết thời gian. "

Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, Thái Trân vẫn chưa thể tiêu hóa hết thế nhưng ấy cô biết cách nắm bắt cơ hội. Uống thêm một tách trà, không suy nghĩ quá lâu, cô ấy thốt lên:

" Năm đó, khu Bình An được xây dựng trước thời điểm công tư hợp doanh. Tiền thân của vật đó là một khu ổ chuột. Cũng phải thừa nhận là bố tôi chủ kém sức phụ trách cải tạo khu ổ chuột, ông ấy vừa mới giao việc xây dựng, cải tạo khu bình an cho trâu hiền thực... "

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 295/490 • 0%