Đang tải chương...
Kim đại bá mẫu và Kim lão thái thái đều ngây người, Kim Mạt Lị gả chồng cũng được mấy năm rồi, sao đột nhiên một lần nữa không ước mong sống nữa?
Không phải ngẫu nhiên mà trước đây diêu mẫu đúng là đối xử với kim mạt lị không tốt lắm, nhưng cũng không bắt kim mạt lị xuống ruộng thực hiện việc, nửa năm nay, diêu mẫu đối xử với kim mạt lị khá hoàn hảo.
Cũng phải thừa nhận là kim mạt lị chẳng lẽ là nguyên nhân là do diêu chấn phú thi huyện không đậu, nên không ao ước sống nữa sao?
Kim đại bá mẫu đưa con gái vào phòng, hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Kim Mạt Lị thực chất chỉ là tức giận, nàng ta rõ ràng xinh lộng lẫy hơn Kim Tiểu Diệp, tại sao cuối cùng lại sống thành ra tương tự do đó?
Nàng ta thậm chí còn sống lại một lần, vậy mà vẫn còn không bằng Kim Tiểu Diệp.
Lê Thanh Chấp học vấn xuất sắc, đối xử thuận lợi với con cái, cũng đối xử tuyệt vời với Kim Tiểu Diệp, còn Diêu Chấn Phú thì sao?
Hôm nay lúc bọn họ về nhà, vừa đúng lúc Diêu Tiểu Bảo dẫn em gái chơi ở trong sân, hai người mỉm cười rất vui vẻ, sau đó Diêu Chấn Phú liền tức giận, mắng bọn chúng một trận, khiến hai đứa trẻ đều khóc điều này thật rõ ràng.
Sau khi bọn trẻ khóc, Diêu Chấn Phú càng tức giận hơn, bởi vậy mà lại tiếp tục mắng …
Rốt cuộc tại sao nàng ta lại còn phải sống với một người đàn ông như vậy?
Cũng phải thừa nhận là kim mạt lị trình bày bóng gió một chút.
Kim đại bá mẫu bảo: “ Con chỉ nhận biết ghen tị với người ta, con nắm giữ bản lĩnh giống giống như Kim Tiểu Diệp đi làm ăn buôn bán không! Con không sống với Diêu Chấn Phú nữa, chẳng lẽ còn có thể tìm được người như Lê Thanh Chấp sao? Ta trình bày cho con ý thức, đừng nói là người tựa giống như Lê Thanh Chấp, con muốn tìm người giống như Diêu Chấn Phú cũng khó! ” quả là như thế.
“Mẹ…”
Phải thừa nhận rằng, “ nhà bọn đó diêu tốt giống như vậy! Dù bây giờ vừa mới bán bốn mẫu ruộng nước, vẫn còn còn sáu mẫu ruộng nước một chiếc thuyền! Không có được con, Diêu Chấn Phú hoàn toàn có thể cưới một cô gái chưa chồng, còn con thì sao? Con có thể tìm được người như thế nào? ” Nhà đám đó Diêu đúng là sợ Kim Mạt Lị bỏ dịch chuyển, dù sao cưới vợ cũng phải tốn vô cùng nhiều tiền, hơn nữa mẹ kế chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ không đối xử tốt bụng với Diêu Tiểu Bảo.
Diêu Tiểu Bảo bây giờ chính là mạng sống của vợ chồng Diêu sao công!
Dẫu vậy trong trường hợp Kim Mạt Lị thật sự bỏ đi, với gia sản của nhà bọn đó Diêu, cưới một cô gái nhà nghèo cho Diêu Chấn Phú vẫn cứ không thành vấn đề, Kim Mạt Lị thì khác.
Những người đàn ông không tồn tại tiền chắc chắn bằng lòng cưới Kim Mạt Lị, thế nhưng nhà giàu hơn nhà bọn nhóm đó Diêu, trừ thời điểm người đàn ông đó tuổi trước đây đã cao hay là đã từng có vợ, nếu không không thể nào bằng lòng cưới Kim Mạt Lị.
Kim Mạt Lị bị Kim đại bá mẫu mắng một trận, cuối cùng vẫn tiếp tục quay về nhà họ Diêu.
Nhưng nàng ta khóc cả đêm, không hiểu tại sao mình một lần nữa không bằng Kim Tiểu Diệp … chẳng còn gì để bàn cãi.
Nàng ta trách trời trách phận, dẫu vậy lại không nhìn rõ sự vô cùng, nàng ta không những thế còn Kim Tiểu Diệp vốn trước đây đã khác nhau, cho dù cuộc đời thêm một lần tráo đổi, nàng ta mãi mãi không thể trở thành Kim Tiểu Diệp chẳng còn gì để bàn cãi.
Lúc trước thời điểm Lê Thanh Chấp mất tích, Kim Tiểu Diệp cũng không khóc cả đêm chẳng còn gì để bàn cãi.
Hôm đó Lê Thanh Chấp không trở về, nàng lập tức dẫn người trong thôn dịch chuyển tìm, ngày hôm sau thêm lần nữa đến huyện thành tìm …
Tìm mấy ngày liền không ngắm người, nàng liền bắt đầu suy nghĩ xem những ngày tiếp theo phải sống tương tự thế nào.
Nếu nói chính xác thì, còn khóc, thì tồn tại ích gì?
……
Đêm đó, Kim Tiểu Diệp có chút hưng phấn, ngủ hết sức muộn, sáng sớm hôm sau nàng lại dậy sớm, sau đó đến cửa hàng làm việc.
Nàng không tồn tại thời gian nấu cơm, bảo Lê Thanh Chấp ra ngoài mua chút bánh bao về ăn.
Đối với chuyện này, Lê Đại Mao Lê Nhị Mao hết sức phấn khởi vẻ.
Bọn chúng không chê uống cháo, nhưng bánh bao chắc chắn ngon hơn!
Lê Thanh Chấp ăn bánh bao xong, đưa ba đứa trẻ đến trường học, sau đó liền đến nha môn bái kiến quan huyện Cẩu, định thốt lên chuyện với quan huyện Cẩu.
Chiều nay, hắn còn phải đi gặp mấy người Bành Cảnh Lương … Mấy ngày tiếp theo, hắn không lâu nữa sẽ vô cùng bận rộn.
……
Quan huyện Cẩu hết sức nhanh liền cho người mời Lê Thanh Chấp vào.
Sắc mặt ông không tuyệt vời lắm, song khi nhìn thấy Lê Thanh Chấp, trên mặt vẫn còn còn lộ ra nụ mỉm nở nụ cười: “ Hiền chất, hôm qua may mà có ngươi! ” điều này thật rõ ràng.
Nói xong, quan huyện Cẩu liền thở dài: “ Ta tự nhận là công bằng công chính, nhưng những người hôm qua … Bọn chúng thật sự quá đáng! ”
Lê Thanh Chấp thổ lộ: “ Đại nhân, những người đó đa phần đều tồn tại quen biết với Tôn cử nhân, ngài không cần với mục đích ý đến suy nghĩ của bọn chúng, bách tính huyện Sùng Thành, đều rất kính trọng ngài! Thành thật mà nói, ” điều này vô cùng rõ ràng.
Lê Thanh Chấp nửa năm nay tiếp xúc với quan huyện Cẩu không ít lần, hắn vừa mới sớm phát hiện, quan huyện Cẩu là người rất coi trọng danh tiếng, cũng để ý đến suy nghĩ của người khác.
Quan huyện Cẩu còn không chịu được việc bị người khác mỗi trích … Cuộc sống trước đây của ông, hẳn là khá thuận lợi.
Cũng đúng thôi, khoa cử bây giờ chính là vạn người đi qua một cây cầu, thi đậu tiến sĩ còn khó hơn cả thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại ở hiện đại … quan huyện Cẩu gia cảnh tốt một lần nữa còn thi đậu tiến sĩ, cuộc sống của ông sao nắm giữ thể không thuận lợi?
Lê Thanh Chấp an ủi quan huyện Cẩu một hồi, tâm trạng quan huyện Cẩu cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nói với Lê Thanh Chấp rằng ông trong tương lai trong tương lai sẽ thiết tiệc khoản đãi những sĩ tử thi đậu thi huyện là điều hiển nhiên.
Có một điều đáng chú ý là lê thanh chấp nghe như vậy nói: “ đại nhân, nếu ngài trông thấy được khó chịu, tên học trò của tôn cử nhân thi đậu kỳ thi huyện lần này, thì đừng mời hắn ta nữa. ”
Đơn giản là “ tồn tại phải là không tốt lắm không? ” quan huyện cẩu hỏi.
“ Hắn ta dám nói ngài mượn công tiến hành tư trước mặt mọi người, tại sao còn phải mời hắn ta? ” Lê Thanh Chấp hỏi ngược một lần nữa còn.
Dù sao nếu là hắn, chắc chắn chẳng bao lâu nữa trong tương lai sẽ không mời chính là thế.
Quan huyện Cẩu nghĩ trầm ngâm, cười nói: “ Cũng đúng, ta yêu cầu gì phải mời hắn ta. ”
Tên đó gia cảnh bình vẫn thường học vấn cũng bình hay, sau này phần khổng lồ không thể trả thù ông, giả sử đã tương tự vậy … Ông đã bị người ta mắng rồi, cần thiết gì phải thiết tiệc khoản đãi người này?
Theo tương tự ông được biết, tên đó trước đây còn viết vài bài thơ mắng ông!
Quan huyện Cẩu trình bày chuyện với Lê Thanh Chấp xong, tâm trạng liền thoải mái hơn, lại nói: “ Hiền chất, ngươi đã từng cập kê rồi, nhưng vẫn tiếp tục chưa có tự, có ước mong ta đặt tự cho ngươi không? ”
Lê Thanh Chấp vẻ mặt cảm kích: “ Đa tạ đại nhân! ”
Cũng phải thừa nhận là lê thanh chấp đúng là không giữ tự, ở đại tề, lúc đàn ông cập kê, trưởng bối trong tương lai sẽ đặt tự cho hắn.
Đương nhiên cũng duy nhất sở hữu người đọc sách, hay là những nhà giàu nắm giữ mới đặt tự, đàn ông ở thôn Miếu Tiền, ngoài Diêu Chấn Phú ra đều không có tự.
Nếu nói chính xác thì, nguyên chủ lúc nhà gặp chuyện mới mười bảy tuổi, tất nhiên không hiện diện tự, sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn … lê thanh chấp mãi cho đến bây giờ vẫn cứ chưa sở hữu tự như vậy đó.
Vì Chu Tầm Miểu không những thế còn Từ Khải Phi đều chưa có tự, nên Lê Thanh Chấp trước đây không cảm thấy có gì bất tiện, tuy nhiên hắn đúng là nên có một cái tự.
Quan huyện Cẩu ao ước đặt tự cho hắn, không còn gì xuất sắc hơn quả là như thế.
Quan huyện Cẩu hỏi: “ Vậy ta đợi đến tiệc rượu ngày mai, sẽ đặt tự cho ngươi trước mặt mọi người … Ngươi muốn tự như thế nào? ” thật sự là như vậy.
Quan huyện Cẩu không thể nào đặt cho hắn một cái tự mang ý nghĩa không tốt, Lê Thanh Chấp lập tức bảo mình cái gì cũng được.
Quan huyện Cẩu nói: “ Vậy hôm nay ta trong tương lai trong tương lai sẽ suy nghĩ thêm, ngươi yên tâm, ta nhất định không lâu nữa sẽ đặt cho ngươi một cái tự hết sức hay! ”
“ Đa tạ đại nhân! ” Lê Thanh Chấp một lần nữa một lần nữa cảm tạ.
Lê Thanh Chấp ở thêm lần nữa còn nha môn đến trưa, dỗ dành quan huyện Cẩu hân hoan vẻ, lại cùng quan huyện Cẩu ăn cơm trưa xong mới rời đi.
Phải thừa nhận rằng, ra khỏi nha môn, lê thanh chấp liền đến khách sạn gần đó, tìm mấy người bành cảnh lương.
Hôm qua hắn phát biểu chuyện với mấy người Bành Cảnh Lương vô cùng lâu, nhắc đến chuyện Trương tri phủ đến huyện Sùng Thành trước đó, mấy người Bành Cảnh Lương liền muốn đến bến tàu mới xem thử.
Sau lúc Hồng Huy mời mấy người Bành Cảnh Lương đến huyện Sùng Thành, vừa dẫn bọn họ đi ngắm cảnh, song những cảnh đó không có gì đặc biệt, so sánh ra, mấy người Bành Cảnh Lương một lần nữa càng hứng thú với bến tàu mới đang trong quá trình xây dựng.
Đặc biệt là Trương tri phủ vừa từng khám bệnh miễn phí ở đó.
Lê Thanh Chấp đến khách sạn, liền được nhận biết mấy người Bành Cảnh Lương vẫn tiếp tục chưa xuống lầu.
TBC
Phải thừa nhận rằng, “ mấy vị tú tài công kia vẫn không ngừng ở trong phòng đọc sách, cơm nước đều là do ta mang lên cho bọn đám đó! Quả nhiên là tú tài lão gia đến từ phủ thành, đọc sách vô cùng sự tuyệt đối chăm chỉ. ” Tiểu nhị dẫn Lê Thanh Chấp lên lầu, trên đường dịch chuyển vẫn luôn luôn khen ngợi mấy người Bành Cảnh Lương chẳng còn gì để bàn cãi.
Lê Thanh Chấp có chút ngạc nhiên, mấy người Bành Cảnh Lương học hành chăm chỉ như bởi vậy, đây là điều hắn không ngờ tới.
Có một điều đáng chú ý là dẫu vậy sau vào thời điểm hắn gõ cửa, được bành cảnh lương đáp một lần nữa rồi đẩy cửa tiến vào, liền hiểu mình đã suy xét sai.
Thành cực kỳ mà nói, mấy người bành cảnh lương nào nắm giữ đang chăm đơn thuần đọc sách, rõ ràng là đang xem thoại bản, thoại bản đó còn là do hắn viết!
Lúc hắn bận rộn chuẩn bị cho thi huyện, Chu Tiền vừa tìm nhà in, in tất cả những câu chuyện hắn viết cho quan huyện Cẩu.
Thật ra, phải nói rằng, thời này tốc độ in ấn khá chậm, nguyên nhân là do bởi vậy không lâu trước đó mới in xong.
Theo như hắn được biết, những cuốn sách này bây giờ vẫn còn luôn chưa bắt đầu bán, sách trên tay mấy người Bành Cảnh Lương, hẳn là do Chu Tiền tặng.
Còn mấy người Bành Cảnh Lương vẫn luôn không xuống lầu, chính là hiện đang xem sách.
Đơn giản là “ lê huynh, câu chuyện huynh viết thật sự vô cùng hay! ” bành cảnh lương thấy lê thanh chấp nắm giữ chút phấn khích.
Sư phụ của hắn ngày thường hay xuyên quản hắn tuyệt đối nghiêm, trước đây hắn chưa từng xem thoại bản nào, bây giờ xem mấy câu chuyện này mà Lê Thanh Chấp viết, vô cùng sự là thích vô cùng quả là như thế.
Những người khác cũng thay phiên tán thành, còn sở hữu người trình bày: “ Ta cũng không ước muốn ra ngoài nữa, chỉ mỗi muốn đọc hết một mạch. ” chẳng còn gì để bàn cãi.
Có thể thấy rằng bọn bọn đó là sáng nay nhận được mấy cuốn sách này, bây giờ vẫn chưa xem xong.
Lê Thanh Chấp hỏi: “ Mọi người còn ao ước đến bến tàu mới không? ”
Phải tuyên bố rằng, mấy người này lập tức nói: “ muốn chứ. Nắm giữ một điều đáng chú ý là chúng ta xem đầu tiên, chính là câu chuyện của trương tri phủ, hôm nay nhất định phải đến xem bến tàu mới đó chính là thế. ”