Kiều Thiệu Bắc va ̀ Triển Tô Nam tiến rô ̀ i, bốn người trở lại còn pho ̀ ng sa ́ ch một lần nữa, ngồi trên ghế sofa ai cũng bảo không ra lời. Triển Tô Phàm liên tu ̣ c lau lau mũi, chu ̀ i chu ̀ i mắt, Ông Triê ̉ n cùng ông Kiê ̀ u đôi mắt hồng hồng nhìn chăm chú bàn trà ma ̀ thất thần. Sắc mặt Ngụy Hải Trung cũng không khá hơn chút nào. Trong lòng bốn người có một loại cảm xúc giống nhau, đo ́ là hối hận.
Qua một lúc lâu sau, Triển Khôn la ̀ ngươ ̀ i đâ ̀ u tiên lên tiếng: “ Tô Phàm, ngươi nói Cố Khê mở qua ́ n sủi cảo, viê ̣ c la ̀ m ăn thê ́ na ̀ o? ”
Triển Tô Phàm hoàn hồn, mang theo giọng mũi ma ̀ trả lời: “ La ̀ m ăn râ ́ t tô ́ t. ”
Ngụy Hải Trung no ́ i va ̀ o mô ̣ t câu: “ Cha ́ u cu ̃ ng đa ̃ tơ ́ i qua ́ n su ̉ i ca ̉ o cu ̉ a Tiểu Hà, viê ̣ c la ̀ m ăn râ ́ t tô ́ t. Dương Dương và Nhạc Nhạc cu ̃ ng cu ̀ ng qua ̉ n ly ́. Hai đư ́ a nho ̉ râ ́ t thích buôn bán, cũng râ ́ t co ́ sa ́ ng kiê ́ n. ”
Trong lo ̀ ng ông Triê ̉ n cùng ông Kiê ̀ u lập tức sinh ra một niê ̀ m kiêu ngạo, không hổ là cha ́ u nô ̣ i cu ̉ a bọn họ. Tiê ́ p theo, hai người la ̣ i suy sụp mặt, bọn đám đó ca ̀ ng muô ́ n đươ ̣ c cha ́ u nô ̣ i va ̀ “ Con dâu ” tha thứ a.
Quả thực, ông triê ̉ n lập tức nghĩ đến một viê ̣ c: “ quy mô qua ́ n su ̉ i ca ̉ o cu ̉ a cố khê thê ́ na ̀ o? ”
Triển Tô Phàm trả lời: “ Qua ́ n sủi cảo sở hữu hai tầng, bất quá cũng không lơ ́ n lă ́ m. ”
Nghe ra y ́ cu ̉ a Ông Triê ̉ n, Ngụy Hải Trung nói: “ Thân thể Tiểu Hà không tốt, Tô Nam va ̀ Thiệu Bắc mở cho câ ̣ u â ́ y qua ́ n sủi cảo na ̀ y cũng chỉ là cho câ ̣ u â ́ y ti ̀ m viê ̣ c mua vui mừng, cho nên không muô ́ n mơ ̉ lơ ́ n qua ́. ”
“ Vâ ̣ y sao. ” Ông Triê ̉ n chà xát tay, ông co ̀ n đi ̣ nh lén lút mơ ̉ rô ̣ ng qua ́ n su ̉ i ca ̉ o cho Cố Khê a. Thân thể Cố Khê không xuất sắc, y ́ tươ ̉ ng na ̀ y không thể thực hiện rô ̀ i.
Đơn giản là ông kiê ̀ u hỏi: “ cố khê thích cái gì? ”
Ca ́ i na ̀ y làm khó Ngụy Hải Trung rô ̀ i, anh suy nghĩ mô ̣ t lu ́ c lâu, lắc đầu: “ Tiểu Hà không đam mê vâ ̣ t châ ́ t, bình thường xuyên râ ́ t thích nấu ăn. Bất quá bởi vì xương cốt đau như là ́ c cho nên không thể đụng vào nước lạnh, hiê ̣ n ta ̣ i Tô Nam va ̀ Thiệu Bắc rất ít cho câ ̣ u â ́ y xuống bếp. Tô Nam va ̀ Thiệu Bắc ở Mỹ có mô ̣ t ngươ ̀ i ba ̣ n la ̀ thâ ̀ y thuô ́ c đông y, hi ̀ nh giống như hiê ̣ n ta ̣ i Tiểu Hà hiện tại đang ho ̣ c y vơ ́ i ngươ ̀ i na ̀ y. ”
Ông Kiê ̀ u nhi ́ u chă ̣ t mi tâm, thật cẩn thận hỏi: “ Thân thể Cố Khê, rốt cuộc xâ ́ u đê ́ n cơ ̃ na ̀ o? ”
Ngụy Hải Trung thở hắt ra, thổ lộ: “ Co ́ le ̃ không kha ̉ quan lă ́ m. Năm trước, thơ ̀ i điê ̉ m cha ́ u trông thấy câ ̣ u â ́ y sắc mặt của câ ̣ u â ́ y rất kém, ngươ ̀ i gâ ̀ y chi ̉ co ̀ n bô ̣ xương. Lu ́ c tê ́ t đê ́ n co ̀ n bi ̣ viêm phô ̉ i mô ̣ t trâ ̣ n. Tiểu Hà từng kiê ̉ m tra đơn gia ̉ n ở bê ̣ nh viê ̣ n Phổ Ha ̀ mô ̣ t lâ ̀ n. Câ ̣ u â ́ y bi ̣ thiếu máu nghiêm trọng, bởi vì xương ngực biến da ̣ ng, nên vào lúc ́ qua ̉ n cu ̉ a câ ̣ u â ́ y thật không tốt, thời tiết lạnh se ̃ bi ̣ ho khan. Mấy ngày nay câ ̣ u â ́ y cu ̃ ng đang bi ̣ ho khan, mô ̃ i nga ̀ y Tô Nam va ̀ Thiệu Bắc đều cho câ ̣ u â ́ y uô ́ ng canh tuyê ́ t lê. ”
Trong lòng ông Triê ̉ n va ̀ ông Kiê ̀ u run râ ̉ y, Triển Tô Phàm cúi đầu, ở trong lòng chửi ru ̉ a chi ́ nh mình.
Nghĩ tới gì đo ́, Ngụy Hải Trung vỗ ma ̣ nh lên mặt mình, vô cu ̀ ng tự trách mà nói: “ Hiện tại ngẫm lại, Tiểu Hà thiếu máu nhất định là do lu ́ c sinh em be ́ đi. Ngày đó Tiểu Hà vẫn tiếp tục không ngừng che bụng, còn không cho cha ́ u đưa câ ̣ u â ́ y đê ́ n bệnh viện, cũng không đê ̉ cha ́ u bôi thuô ́ c cho câ ̣ u â ́ y là điều hiển nhiên. Đều la ̀ do cha ́ u sơ ý, nê ́ u cha ́ u cẩn thận một chút, có lẽ … ”
Kiều Tác Hành đè ba ̀ n tay Ngụy Hải Trung la ̣ i nâng lên xuô ́ ng, cu ̃ ng vô cu ̀ ng tự trách va ̀ hối hận, ông nói: “ Nếu Tô Nam va ̀ Thiệu Bắc không nói, chúng ta co ́ ai ngơ ̀ Cố Khê … Hiện tại nói cái gì cu ̃ ng đa ̃ muô ̣ n, cô ́ gă ́ ng ngẫm nghi ̃ vì thế la ̀ m thê ́ na ̀ o đê ̉ bô ̀ i thươ ̀ ng cho câ ̣ u â ́ y. Không lâ ́ y đươ ̣ c sư ̣ tha thư ́ cu ̉ a Cố Khê va ̀ bo ̣ n nhỏ, ta chết không nhắm mắt. ”
“ Ba, Chu ́ Kiê ̀ u, đều tại con, đều tại con … ” Âm thanh Triển Tô Phàm đâ ̀ y nghe ̣ n nga ̀ o, “ Nếu không phải con ghen tị qua ́ nặng, sự viê ̣ c cu ̃ ng se ̃ không như là thê ́ na ̀ y. ”
“ Chúng ta đều có sai, không riêng gì một mình ngươi. ” Nê ́ p nhă ́ n nơi kho ́ e mă ́ t cu ̉ a Kiều Tác Hành như hă ̀ n sâu thêm, “ Tô Phàm na ̀ y, ngươi là người trẻ tuổi, hiểu được suy nghi ̃ cu ̉ a ngươ ̀ i tuổi trẻ, ngươi giúp chúng ta suy nghi ̃ xem nên la ̀ m thê ́ na ̀ o đê ̉ bô ̀ i thường hay cho Cố Khê va ̀ bo ̣ n nhỏ bé. Pha ̉ i giư ̃ vư ̃ ng tinh thâ ̀ n, tiê ́ p theo chúng ta co ̀ n pha ̉ i cô ́ gă ́ ng râ ́ t nhiê ̀ u, không ai đươ ̣ c phe ́ p nga ̃ quy ̣. ”
Triển Tô Phàm gật gật đầu, lau bước nước mắt.
Ông Triê ̉ n nhi ́ u chă ̣ t mi tâm, Cố Khê không co ́ đam mê vâ ̣ t châ ́ t, chi ̉ thích nấu ăn. Chẳng lẽ tă ̣ ng sa ́ ch nâ ́ u ăn hay mô ̣ t bô ̣ nô ̀ i che ́ n sao? Ông Triê ̉ n đột nhiên cảm thấy hi ̀ nh tựa như hai mă ́ t cu ̉ a mi ̀ nh bi ̣ trâu bo ̀ i ̣ lên rô ̀ i thi ̀ pha ̉ i, chư ́ nê ́ u không sao chă ̉ ng nhi ̀ n ra ngươ ̀ i no ̣ thi ́ ch ca ́ i gi ̀, câ ̀ n ca ́ i gi ̀?
“ Hải Trung, chu ́ Triê ̉ n la ̀ m phiê ̀ n ngươi chuyê ̣ n na ̀ y. ”
“ Chu ́ nói bước. ”
Đơn giản là “ giúp chúng ta điều tra xem cố khê thi ́ ch ca ́ i gi ̀. ”
“… Dạ.”
Bốn người ai cũng không có tâm tư ăn cơm tô ́ i, Ngụy Hải Trung co ́ vợ mang thai cho nên không thể không trơ ̉ về nhà, bất quá tối nay anh tuyệt đối se ̃ mất ngủ. Ông Triê ̉ n va ̀ ông Kiê ̀ u ba ̉ o quản gia đưa cơm tô ́ i lên pho ̀ ng sa ́ ch, cũng dặn dò không cần qua ́ câ ̀ u ky ̀, hiện tại bọn bọn đó nào có tâm tư đê ̉ ăn cơm. Nếu không phải bây giờ thân thể cu ̉ a bọn ho ̣ tuyệt đối không thể xa ̉ y ra chuyê ̣ n, thi ̀ đêm nay bọn họ se ̃ không ăn cơm. Từ sau khi đem công ty giao cho con trai, hai ông cu ̣ ơ ̉ nha ̀ hưởng thu ̣ thanh nhàn, giơ ̀ đây la ̣ i mô ̣ t nư ̃ a pha ̉ i hao tô ̉ n tâm tư đâ ̀ u o ́ c. Bất quá lần này không phải vi ̀ chuyê ̣ n xây dựng ăn, nên không phải cư ́ du ̀ ng tiê ̀ n hay lơ ̣ i i ́ ch la ̀ co ́ thê ̉ gia ̉ i quyê ́ t.
※
Tâm tình cu ̉ a Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc cu ̃ ng râ ́ t trầm trọng, lu ́ c vê ̀ gâ ̀ n đê ́ n nha ̀, ca ̉ hai ngươ ̀ i điều chỉnh la ̣ i ne ́ t mă ̣ t, ba ̀ y ra bô ̣ da ̣ ng sung sươ ́ ng mô ̃ i khi vê ̀ đê ́ n nha ̀ chính là thế. Cô ̉ ng biệt thự tư ̀ tư ̀ mở ra, Triển Tô Nam lái xe vào trươ ́ c, Kiều Thiệu Bắc bước tới theo sau, xe hơi còn chưa dừng một lần nữa, đa ̃ có hai đư ́ a nho ̉ cha ̣ y vu ̀ tư ̀ trong nha ̀ ra. Nhìn thâ ́ y bo ̣ n no ́, hốc mắt Kiều Thiệu Bắc va ̀ Triển Tô Nam cay xe ̀ mô ̣ t trâ ̣ n.
Ngư ̀ ng xe la ̣ i, nhanh cho ́ ng xuống xe, Kiều Thiệu Bắc va ̀ Triển Tô Nam ôm lâ ́ y đư ́ a nho ̉ đang đư ́ ng ở ngoa ̀ i cửa xe cha ̀ o đón bọn chúng, lên tiê ́ ng trách cư ́: “ Trơ ̀ i la ̣ nh thê ́ na ̀ y sao chi ̉ mă ̣ c mô ̣ t ca ́ i a ́ o len ma ̀ đa ̃ cha ̣ y ra đây. ”
“ Không lạnh. ” Dương Dương và Nhạc Nhạc kéo hai ba vào nhà, miệng hỏi: “ Ba, không phải hai ba nói pha ̉ i đê ́ n khuya mới trở về sao? Hai ba ăn cơm chưa? ” Tiếp theo Nhạc Nhạc nhăn nhăn ca ́ i mũi: “ Ba, hai ba hút thuốc sao? ” Trên ngươ ̀ i cu ̉ a hai ba toa ̀ n la ̀ mu ̀ i kho ́ i thuô ́ c đa ̃ lâu không thâ ́ y.
Trong lòng chua xo ́ t một trận, lại có chút áy náy, Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc mơ ̉ cư ̉ a nha ̀ ra, dâ ̃ n ca ́ c con va ̀ o trong nha ̀ â ́ m a ́ p, hiện tại đang muốn giải thích ly ́ do về sớm va ̀ hút thuốc la ́, thi ̀ co ́ mô ̣ t ngươ ̀ i hiện tại đang đư ́ ng chơ ̀ bo ̣ n ho ̣ ngay cư ̉ a nha ̀, lên tiê ́ ng go ̣ i: “ Tô Nam, Thiệu Bắc, đã về rồi. ”
Hai người vừa nhấc đầu lên, trong lòng nhanh chóng nảy lên một cỗ xúc động muô ́ n ôm chă ̣ t lâ ́ y người nọ vào lòng, va ̀ rồi bọn nhóm đó cũng làm như thế thâ ̣ t.
Cô ́ Khê ơ ̉ trươ ́ c mă ̣ t bo ̣ n nho ̉ bi ̣ hai người ôm lấy co ́ chu ́ t không quen, hơi đẩy hai người ra, hỏi: “ Ăn cơm chưa? Không phải nói đê ́ n khuya mới trở về sao? ”
Không buông Cố Khê ra, Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc mô ̣ t tay nă ́ m lâ ́ y ba ̀ n tay la ̣ nh le ̃ o cu ̉ a Cố Khê, một tay kéo lâ ́ y ba ̀ n tay nho ̉ be ́ â ́ m a ́ p cu ̉ a con trai, bảo: “ Công ty tồn tại việc đô ̣ t xuâ ́ t, bo ̣ n anh pha ́ i câ ́ p dươ ́ i đi thay mi ̀ nh. ”
Phải nói rằng, “ thê ́ thi ̀ chưa ăn tô ́ i đi đến. ” cố khê lập tức rút tay ra, “ em bước tới la ̀ m cơm cho ca ́ c anh, các anh tơ ́ i pho ̀ ng kha ́ ch ngô ̀ i chơ ̀ đi. ”
“ Không cần phải đâu, ăn chu ́ t gi ̀ cu ̃ ng đươ ̣ c, buổi tối co ̀ n cơm thừa không? ” Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc một lần nữa giữ chặt lâ ́ y tay Cố Khê, không muốn buông ra.
Cố Khê không đồng ý: “ Bâ ̣ n rô ̣ n ca ̉ mô ̣ t nga ̀ y, vê ̀ đê ́ n nha ̀ sao co ́ thê ̉ ăn cơm thư ̀ a, đê ́ n phòng khách chờ đi. ” Ăn lâ ̉ u nên chi ̉ dư la ̣ i chu ́ t nươ ́ c be ́ o va ̀ nươ ́ c canh, sao giữ thể đê ̉ cho hai người kia ăn.
Lại còn rút tay ra, đâ ̉ y đâ ̉ y hai người vê ̀ phi ́ a phòng khách, Cố Khê đi va ̀ o phòng bếp. Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa nghe thâ ́ y hai ba còn chưa ăn cơm tô ́ i, liê ̀ n kéo hai ba tơ ́ i phòng khách, Nhạc Nhạc lên tiê ́ ng: “ Ba, hai ba nghỉ ngơi đi, con dịch chuyển ro ́ t nươ ́ c cho hai ba. ” Tư ̀ na ̃ y đê ́ n giơ ̀ hai đư ́ a râ ́ t i ́ t kêu ba “ Triển ” va ̀ ba “ Kiều ”, nếu Cố Khê không ở đo ́, hai đư ́ a đều là se ̃ gọi la ̀ “ Ba ba ” hoặc “ Ba ”.
Lu ́ c na ̃ y hai ngươ ̀ i còn chưa co ́ phát hiện ra, giờ khắc này bọn họ mơ ́ i nhâ ̣ n ra được bo ̣ n nho ̉ thay đô ̉ i xưng hô vơ ́ i mi ̀ nh. Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc rốt cuộc không khống chế được kích động trong lòng, xoay người ôm lấy con trai ruột cu ̉ a bọn họ.
“ A! ” Hai đư ́ a nho ̉ không hề đề phòng, giâ ̣ t mi ̀ nh he ́ t lơ ́ n mô ̣ t tiê ́ ng.
Triển Tô Nam nhấc chân bước tới va ̀ o phòng khách, vư ̀ a đi vư ̀ a tung Nhạc Nhạc lên cao, rất bất mãn mà thốt lên: “ Đa ̃ 12 tuổi sao co ̀ n nhe ̣ thê ́ na ̀ y. ” Tư ́ chi nho ̉ nhă ́ n cu ̉ a hai đư ́ a nho ̉ tồn tại thể dùng cây gậy trúc nhằm hình dung.
Nhạc Nhạc ôm cô ̉ ba ba, cươ ̀ i ha ha, no ́ i: “ Ba ̣ n trai trong lớp tu ̣ i con đều như bởi vậy. Thâ ̀ y thể dục phát biểu hiê ̣ n ta ̣ i tu ̣ i con nên gầy, se ̃ cao lên đươ ̣ c, với điều kiện béo trong tương lai sẽ không cao đươ ̣ c đâu. Con muô ́ n mi ̀ nh pha ̉ i cao lên. ”
Dương Dương thâ ̣ t hâm mô ̣, phát ngôn: “ Bo ̣ n con muốn cao giô ́ ng giống như ba vâ ̣ y. ”
Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc đã đi vào phòng kha ́ ch, ông ba ̀ Tư ̀ mới vừa ăn lâ ̉ u xong không lâu, đang bước tới la ̣ i trong pho ̀ ng kha ́ ch đê ̉ tiêu cơm, thi ̀ thấy Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc ôm hai đư ́ a be ́ đi đến, bọn họ cũng nghe được lơ ̀ i no ́ i cu ̉ a bo ̣ n nhỏ, trên mặt đâ ̀ y vui ve ̉ vì hai đư ́ a be ́ va ̀ Cố Khê đươ ̣ c hạnh phúc.
Đơn giản là cha ̀ o ho ̉ i hai ông ba ̀ mô ̣ t tiê ́ ng, triển tô nam va ̀ kiều thiệu bắc ôm con trai ngô ̀ i xuô ́ ng ghế sofa, thực chă ́ c chă ́ n ma ̀ nói: “ sau này ca ́ c con nhất định có thể cao giô ́ ng ba. ”
Kiều Thiệu Bắc đỡ nhẹ lấy cánh tay phải cu ̉ a Dương Dương, hỏi: “ Sở hữu đơ ̃ hơn chu ́ t na ̀ o không? ”
Dương Dương gật gật đầu: “ Tuyệt vời hơn nhiều, cũng không co ̀ n đau nư ̃ a điều này thật rõ ràng. Ba, đâ ́ p thạch cao thâ ̣ t bâ ́ t tiê ̣ n, khi na ̀ o thi ̀ co ́ thê ̉ tha ́ o tha ̣ ch cao ra a. ” chính là thế.
Đơn giản là nghĩ đến ly ́ do cánh tay con trai bi ̣ tổn thương, thần sắc triển tô nam va ̀ kiều thiệu bắc hơi có chút biến hóa, hai người cô ́ áp chế tâm tình phức tạp, kiều thiệu bắc ôm chă ̣ t lâ ́ y con trai: “ chu ́ la kiệt no ́ i khi na ̀ o co ́ thê ̉ tha ́ o thi ̀ lu ́ c đo ́ mơ ́ i co ́ thê ̉ tha ́ o. Đâ ́ p tha ̣ ch cao đu ́ ng la ̀ râ ́ t bâ ́ t tiê ̣ n, nhưng vì tô ́ t cho ca ́ nh tay cu ̉ a con, con cô ́ chi ̣ u đư ̣ ng mô ̣ t chu ́ t. ”
“ Da ̣. ” Dương Dương thực nghe lời.
Hôn con trai một ca ́ i, đă ̣ t con trai lên trên ghế sa lon, Kiều Thiệu Bắc đứng lên, cởi áo khoác ra: “ Ba tơ ́ i phòng bếp nhi ̀ n xem. ” có thể dễ dàng nhận thấy.
Dương Dương và Nhạc Nhạc hiểu ro ̃ liê ̀ n ‘ da ̣ ’ mô ̣ t tiê ́ ng, tiếp theo Triển Tô Nam cũng buông Nhạc Nhạc ra, cùng Kiều Thiệu Bắc đi tơ ́ i phòng bếp. Nhạc Nhạc quỳ gối trên ghế sofa nhìn hai ba rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có một chút nghi hoặc. Dương Dương giư ̣ t giư ̣ t Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc lập tức thu hồi tâm tư, chờ buổi tối đi ngủ se ̃ no ́ i vơ ́ i anh hai chẳng còn gì để bàn cãi.
Đem áo khoác va ̀ tây trang treo lên móc đứng, Kiều Thiệu Bắc va ̀ Triển Tô Nam đi đến phòng bếp thì nghe được tiê ́ ng xào rau, Kiều Thiệu Bắc giơ tay a ́ o lên ngư ̉ i ngư ̉ i, quả nhiên mu ̀ i kho ́ i thuô ́ c ro ̃ ra ̀ ng. Triển Tô Nam vỗ hắn một ca ́ i, tiến vào trước. Nghe được tiếng bước chân, Cố Khê đang xào rau, quay đầu la ̣ i, tiếp theo nhi ̀ n hai người nở nụ cười nói: “ Sao la ̣ i tới đây? Đi nghỉ ngơi đi đến, lập tức xong ngay. ”
Triển Tô Nam cuô ́ n tay a ́ o lên: “ Đê ̉ anh xa ̀ o cho. ” Nói xong, liê ̀ n muô ́ n lâ ́ y đi ca ́ i xe ̉ ng đa ̉ o thư ́ c ăn trong tay Cố Khê.
Thật ra, cố khê né tránh, hơi có chút không vui mà nói: “ ba ̉ o ca ́ c anh nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, cũng không phải em không biê ́ t xào rau. ” lấy khửu tay đẩy triển tô nam vướng bận ra, động tác cố khê nhanh nhe ̣ n mơ ̉ nâ ́ p nô ̀ i ra, mu ́ c thi ̣ t bo ̀ đa ̃ nâ ́ u xong ra di ̃ a.
Triển Tô Nam bị ghét bỏ, phi ̀ cươ ̀ i một tiếng, dư ̣ a sa ́ t vào Cố Khê hôn trô ̣ m mô ̣ t ca ́ i, rồi mới bưng chén đĩa lên: “ Đươ ̣ c rô ̀ i, anh nghe lời em, ngoan ngoãn ngồi đây, không la ̀ m phiền em. ” Tiếp theo y ngư ̉ i ngư ̉ i mu ̀ i thơm cu ̉ a di ̃ a thi ̣ t bo ̀, vẻ mặt thỏa mãn mà bảo: “ Thơm quá, vốn không thâ ́ y đo ́ i, giơ ̀ thi ̀ la ̣ i thâ ́ y râ ́ t đo ́ i. ”
Trên mặt Cố Khê nơ ̉ nu ̣ cươ ̀ i thâ ̣ t tươi: “ Buổi tối ăn lẩu nên thừa lại không ít đồ ăn, đều là có sẵn, cu ̃ ng gọt rư ̉ a hết rô ̀ i, chi ̉ câ ̀ n nâ ́ u chi ́ n la ̀ xong. Phải thừa nhận rằng, các anh muốn ăn cơm hay là ăn mì? Co ̀ n cơm nguô ̣ i hôm qua như vậy đó. Buổi tối nay bo ̣ n em ăn mi ̀. ”
“ Ăn cơm đi, đồ ăn thơm như là thê ́ ăn vơ ́ i cơm la ̀ ngon nhâ ́ t. ” Kiều Thiệu Bắc thực tự giác bươ ́ c đê ́ n ba ̀ n ăn cơm ngô ̀ i xuô ́ ng, một bộ tư thế chuẩn bị ăn cơm.
“ Bước rửa tay. ” Cố Khê đa ̉ o nồi, rô ̀ i đă ̣ t lên bê ́ p lo ̀, còn sở hữu thêm hai cha ̉ o đồ ăn.
Cũng phải thừa nhận là triển tô nam bưng che ́ n di ̃ a đa ̃ co ́ thư ́ c ăn lên ba ̀ n, rô ̀ i đi rư ̉ a tay vơ ́ i kiều thiệu bắc. Rửa tay xong, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “ Tiểu Hà, cơm nguô ̣ i ở đâu? Anh đem hâm nóng. ”
“ Trong tủ lạnh. ”
Kiều Thiệu Bắc đi tơ ́ i tủ lạnh lấy cơm nguô ̣ i, Triển Tô Nam thì đứng ở bàn bếp nhìn Cố Khê xào rau. Chi ̉ câ ̀ n đư ́ ng ơ ̉ bên ca ̣ nh nhi ̀ n Cô ́ Khê thê ́ na ̀ y, Triển Tô Nam mơ ́ i ca ̉ m thâ ́ y cơn phâ ̃ n nô ̣ cu ̀ ng bi ai ca ́ ch đây hơn mô ̣ t giơ ̀ bi ̣ ngươ ̀ i ta khơi dâ ̣ y đa ̃ gia ̉ m bơ ́ t đi phâ ̀ n na ̀ o. Có một điều đáng chú ý là kiều thiệu bắc cũng giô ́ ng như vâ ̣ y, nhìn chăm chú va ̀ o bo ́ ng da ́ ng bâ ̣ n rô ̣ n cu ̉ a cố khê, trái tim kiều thiệu bắc dần dần yên tĩnh trở lại. Pha ̉ i la ̀ m sao đây, hiê ̣ n ta ̣ i hắn chi ̉ muô ́ n ôm Tiểu Hà lên lầu, ôm vào phòng ngủ cu ̉ a bọn bọn đó … rô ̀ i tha ̉ dê.
“ Tiểu Hà. ”
“Hử?”
Một lát sau, Cố Khê la ̣ i nâ ́ u xong mô ̣ t mo ́ n ca ̉ i chua thi ̣ t ba chi ̉.
Kiều Thiệu Bắc liếm liếm miệng: “ Đêm nay, nghi ̉ ngơi sơ ́ m mô ̣ t chu ́ t đươ ̣ c không? ”
Cố Khê khó hiểu mà quay đầu la ̣ i, co ́ ý gi ̀? Nhưng khi câ ̣ u nhìn thâ ́ y hai mă ́ t cu ̉ a Kiều Thiệu Bắc, câ ̣ u lập tức hiểu ro ̃. ‘ Oanh ’, mặt Cố Khê nháy mắt đỏ bư ̀ ng. Câ ̣ u quay đầu vê ̀, thần sắc vô cu ̀ ng mất tự nhiên, ca ́ i cha ̉ o trên tay cũng không biết pha ̉ i để tới chỗ nào.
“ Tiểu Hà, anh đói bụng. ” Triển Tô Nam thực quá đáng mà ôm lấy Cố Khê, ba chữ cuối cùng đươ ̣ c nhâ ́ n râ ́ t ma ̣ nh.
Cố Khê nuốt nuốt cổ họng, lắp bắp tuyên bố: “ Lâ ̣ p, lập tức xong ngay có thể dễ dàng nhận thấy. Anh, anh tơ ́ i ngô ̀ i di chuyển. ”
Hôn lên môi Cố Khê một cái, không khát khao chu ́ t nư ̃ a Cố Khê xào rau se ̃ xa ̉ y ra chuyê ̣ n ngoa ̀ i y ́ muô ́ n, Triển Tô Nam ngoan ngoãn đi tơ ́ i ba ̀ n ăn. Trên trán cha ̉ y mồ hôi, tim đập rô ̣ n ra ̀ ng, Cố Khê tập trung tinh thần nâ ́ u mo ́ n cuô ́ i cu ̀ ng, không rõ hôm nay hai người này đa ̃ xảy ra chuyện gì. Bọn họ đê ̀ u la ̀ ơ ̉ trong pho ̀ ng mơ ́ i no ́ i ra loa ̣ i yêu câ ̀ u na ̀ y.
Cũng may kê ́ tiê ́ p Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc cu ̃ ng chi ̣ u an phâ ̣ n, sau khi Cố Khê nâ ́ u xong mo ́ n cuô ́ i cu ̀ ng, bọn họ thực im lặng mà ăn cơm, ăn sa ̣ ch sa ̀ nh sanh hê ́ t mo ̣ i thư ́, không chư ̀ a la ̣ i bâ ́ t cư ́ thư ́ gi ̀.
Buổi tối ăn lẩu, trên người se ̃ co ́ mu ̀ i lâ ̉ u, sau đo ́ co ̀ n nâ ́ u xa ̀ o đô ̀ ăn, nghi ̃ đến tối hai người này muô ́ n xây dựng cái gì, sau vào lúc hai người ăn xong, Cô ́ Khê liê ̀ n tiến tới lên lâ ̀ u tă ́ m rư ̉ a. Ca ̉ ngươ ̀ i Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc đâ ̀ y mu ̀ i thuô ́ c la ́, bọn họ đến trong phòng khách chơi đu ̀ a vơ ́ i ca ́ c con mô ̣ t chu ́ t, rồi cu ̃ ng lên lâ ̀ u điều này thật rõ ràng.
Ca ́ c ba đê ̀ u lâ ̀ n lươ ̣ t lên lâ ̀ u, Dương Dương muốn đi WC, Nhạc Nhạc cũng theo đi. Đóng cửa la ̣ i, hai anh em ai cu ̃ ng không co ́ y ́ du ̀ ng WC, mô ̣ t đư ́ a ngồi ở bồn cầu va ̀ mô ̣ t đư ́ a ngô ̀ i trên bồn tắm lớn, trên mă ̣ t la ̀ ne ́ t đăm chiêu suy nghi ̃.
“ Anh, sao em cảm thấy đêm nay khi mà hai ba trơ ̉ vê ̀ thi ̀ tâm ti ̀ nh không đươ ̣ c tô ́ t a? ”
Nhìn nhận một cách khách quan, dương dương mặt nhăn mày nhíu: “ anh cu ̃ ng thâ ́ y vâ ̣ y. Nắm giữ phải công ty cu ̉ a hai ba đã xảy ra chuyện hay không? ”
Nhạc Nhạc thực lo lắng: “ Ngày mai chu ́ ng ta co ́ nên ho ̉ i thăm hai ba mô ̣ t chu ́ t không? Không pha ̉ i tin tư ́ c trên TV đang no ́ i ta ̀ i chi ́ nh ơ ̉ Mỹ đang bi ̣ khu ̉ ng hoa ̉ ng sao, anh no ́ i xem – công ty cu ̉ a hai ba sở hữu thể bi ̣ ảnh hưởng không a?. ”
“ Đừng thổ lộ bừa, tốt không linh xâ ́ u la ̣ i linh. ” Dương Dương nhanh cho ́ ng ‘ phi phi phi ’ phun ra ba ba ̃ i nươ ́ c miê ́ ng, Nhạc Nhạc cũng nhanh cho ́ ng phun ra ba ba ̃ i nước miếng, xo ́ a bo ̉ miê ̣ ng qua ̣ đen cu ̉ a be ́.
Nghĩ nghĩ, Dương Dương nói: “ Mấy ngày nay hai ba đều râ ́ t bâ ̣ n, chờ hai ba thư tha ̉ rô ̀ i chúng ta ho ̉ i thăm một chút. Có lẽ không pha ̉ i chuyện của công ty đâu. Chúng ta đừng có đoán mò, bằng không se ̃ bi ̣ hai ba đánh đòn. ”
“ Da ̣. ” Nhạc Nhạc gật gật đầu.
Tạm thời thương lượng xong, Dương Dương kết hợp với Nhạc Nhạc rơ ̀ i kho ̉ i WC, tơ ́ i pho ̀ ng kha ́ ch xem TV vơ ́ i ông ba ̀. Xem ra đêm nay ba ngươ ̀ i ba se ̃ không xuất hiện, bọn no ́ phải giúp ca ́ c ba chăm so ́ c cho ông bà.
Lu ́ c Dương Dương đồng thời Nhạc Nhạc cu ̀ ng xem TV vơ ́ i ông ba ̀, thi ̀ ơ ̉ pho ̀ ng ngu ̉ trên lâ ̀ u 1, ba ngươ ̀ i ba cu ̉ a bo ̣ n no ́ đang la ̀ m chuyê ̣ n râ ́ t ân ái, râ ́ t ân a ́ i điều này thật rõ ràng. Phải nói rằng, ân ái cũng không kịch liệt, song la ̣ i hết sức triền miên. Triển Tô Nam va ̀ Kiều Thiệu Bắc dùng môi miê ̣ ng cu ̉ a bọn nhóm đó lưu la ̣ i như là ̃ ng vê ́ t ti ́ ch ti ̀ nh yêu cu ̉ a bo ̣ n ho ̣ trên toa ̀ n bô ̣ cơ thê ̉ cu ̉ a Cô ́ Khê.
Cố Khê không hê ̀ kháng cự, tuy vâ ̃ n râ ́ t ngượng ngùng, nhưng câ ̣ u râ ́ t an tâm mở rộng thân thể của mình, đê ̉ hai người đem mầm móng cu ̉ a bọn họ thă ̉ ng tiê ́ n va ̀ o trong cơ thể câ ̣ u. Muô ́ n, vô cùng muốn, rất muốn sinh em be ́ cho hai người này, sinh ra đư ́ a con thuộc về bọn họ. Câ ̣ u ca ̉ m thâ ́ y thực may mắn, thư ̣ c may mắn ơ ̉ thơ ̀ i điê ̉ m đo ́ chính mình vâ ̃ n cô ́ gă ́ ng kiên trì, tuy ngày trôi qua râ ́ t kho ́ khăn, râ ́ t cay đắng, nhưng câ ̣ u đa ̃ đợi đươ ̣ c hạnh phúc ma ̀ câ ̣ u khát vọng. Câ ̣ u khát vọng đươ ̣ c hai người na ̀ y yêu thương, khát vọng sinh em be ́ cho hai ngươ ̀ i na ̀ y.
“ Tô Nam … Thiệu Bắc … ”
“ Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, bo ̣ n anh râ ́ t yêu Tiểu Hà … anh va ̀ Tô Nam ( Thiệu Bắc ) chỉ yêu mô ̣ t mi ̀ nh Tiểu Hà … ”
A