TƯ VÔ NHAI

Chương 40

Hợp Hoan điện.

Gần như toàn bộ người trong Thái y viện đều tụ họp ở nơi này, các cung nhân đều sức đầu mẻ trán, sợ Ngọc An Công chúa không thể tỉnh lại thì bọn họ sẽ phải chôn cùng.

Chỉ có mỗi Thẩm Thư Phương nhấp một ngụm trà vừa được dâng lên, nhíu mày rồi bảo: “Xuân Tuyết Sơn này phải pha bằng nước tuyết mới cảm nhận được sự tuyệt diệu của nó, các ngươi dám dùng nước suối qua mặt bổn cung à?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cung nữ lập tức tiến lên nhận tội, sau đó mang nước trà xuống.

Thái tử quay đầu nhìn Thẩm Thư Phương, không cần nói cũng biết hắn ta đang nghĩ gì.

Bây giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn tâm trạng quan tâm nước pha trà có phải nước tuyết hay không?

Thẩm Thư Phương phớt lờ ánh mắt của hắn ta, im lặng không nói gì cả.

Nàng ấy lơ đễnh, tiếp tục nhâm nhi chén trà mà cung nữ vừa bưng lên.

Lại một canh giờ trôi qua, sắc trời cũng dần sáng, Ngọc An Công chúa vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong phòng đã thay những mấy chậu than, cửa sổ được đóng kín mít, Thái tử ở bên cạnh chẳng nói chẳng rằng, bầu không khí tẻ ngắt khiến Thẩm Thư Phương sắp không thở nổi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu sớm biết như vậy, lúc Thái hậu khuyên thánh thượng quay về nghỉ ngơi sau khi đến thăm được một lúc, nàng ấy cũng tiện thể lên tiếng bảo cơ thể của mình khó chịu rồi về Đông cung là được rồi.

Nàng quay đầu sang chỗ khác, đang định che miệng lặng lẽ ngáp một cái thì nghe thấy giọng nữ uy quyền vang lên bên ngoài.

“Đang yên đang lành tại sao lại rơi xuống nước? Các ngươi chăm sóc Công chúa kiểu gì vậy?”

Hoàng hậu còn chưa xuất hiện, các cung nhân trong phòng đã quỳ xuống cả thảy, Thẩm Thư Phương đang ngáp nửa chừng cũng phải ngừng lại.

Vừa rồi Thái tử còn uể oải và mệt mỏi, giờ đã đứng thẳng người, để lộ khí độ hằng ngày của một Thái tử nên có rồi mới hành lễ cùng Thẩm Thư Phương.

Hoàng hậu phất tay miễn lễ cho hai người mới đi đến bên giường, giương mắt nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu nữ nhi, sau đó bèn nhìn sang Thái tử ở bên cạnh.

Bà ta đang ở chùa Hộ Quốc thì nhận được tin tức Ngọc An Công chúa rơi xuống nước ngay trong đêm, trực giác mách bảo nữ nhi của bà ta không phải trượt chân đơn giản nên đã hồi cung suốt đêm.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thái tử vừa muốn lên tiếng thì bỗng người nằm trên giường gào thét đầy hoảng sợ.

“Tạ Hành Chi muốn giết ta!”

Ngọc An Công chúa bất thình lình ngồi bật dậy, lông tóc dựng đứng, vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng ta nắm chặt nệm chăn như thể còn vùng vẫy bên trong nước, miệng cứ lẩm bẩm không nghe được gì.

Hoàng hậu thấy vậy bèn cúi xuống ôm lấy nữ nhi của mình.

“Con ngoan đừng sợ, mẫu hậu ở đâu, Hợp Linh đừng sợ.”

Sắc mặt Ngọc An Công chúa xanh mét, vô cùng hoảng sợ, không ngừng run rẩy trong lòng Hoàng hậu, vẫn cứ lặp đi lặp lại câu nói đó không ngừng.

Hoàng hậu hết cách chỉ đành nâng mặt Ngọc An Công chúa để nàng ta đối diện với mình.

“Mẫu hậu ở đây, Hợp Linh đừng sợ, có mẫu hậu ở đây rồi.”

Ngọc An Công chúa ngơ ngác nhìn bà ta hồi lâu mới nhận ra người trước mắt là ai, bèn nhào vào ngực Hoàng hậu rồi khóc lóc thảm thiết: “Tạ Hành Chi muốn giết con.”

Mi tâm của Thái tử nhảy dựng, mím môi lại thành một đường thẳng.

Tiếng khóc não nề của Ngọc An Công chúa khiến bầu không khí vốn đã nặng nề trong phòng gần như kết thành băng.

Mặt Hoàng hậu tối sầm, bà ta nói: “Con đó, bị sốt đến hỏng đầu rồi à?”

Bà ta quay lại nhìn Thẩm Thư Phương: “Thư Phương, bổn cung đến rồi, ta sẽ chăm sóc cho Hợp Linh. Con trông coi cả đêm rồi, quay về nghỉ ngơi đi thôi.”

Thẩm Thư Phương đứng dậy hành lễ, lo lắng nói: “Nhưng với tình trạng của Hợp Linh hiện giờ, nhi thần không tài nào yên tâm nỗi.”

Hoàng hậu: “Bởi vì Hợp Linh thành ra như thế này nên còn cần con chăm sóc nhiều hơn, vì vậy trước mắt con không được xảy ra chuyện gì, phải giữ gìn sức khỏe.”

Thẩm Thư Phương đành phải cúi người hành lễ và nói: “Mẫu hậu cũng phải bảo trọng phượng thể.”

Nàng ấy xoay người, vẻ u sầu trên mặt đều biến mất, thay vào đó lẳng lặng nở nụ cười khinh khỉnh.

Bà ta cho rằng nàng ấy không đoán được là do Tạ Hành Chi làm sao? Còn giả mù sa mưa đuổi nàng ấy ra ngoài?

Nàng ấy cho rằng Tạ Hành Chi đã ra tay nương tình, Vì vậy Ngọc An Công chúa chỉ ngâm trong nước một lúc thì đã được vớt lên, để nàng ta trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe cũng tốt.

Thẩm Thư Phương vừa rời khỏi Hợp Hoan điện, Hoàng hậu đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Bà ta sai người đút Ngọc An Công chúa uống một bát thuốc an thần, để nàng ta bình tĩnh trở lại rồi mới nghiêm túc nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Từ trước đến giờ Ngọc An Công chúa luôn sợ hãi người mẫu hậu nghiêm khắc của mình, mỗi lần xảy ra chuyện, nàng ta đều tìm thánh thượng và chỗ Thái hậu để dựa dẫm.

Vì đang quá đỗi hoảng sợ nên nàng ta không lo lắng được nhiều như thế, vừa uống xong bát thuốc an thần, nàng ta đã mồm năm miệng mười kể lại tất tần tật chuyện mình đã bắt tay với Diệc Quân và rơi xuống nước đêm qua.

Ai ngờ Hoàng hậu càng nghe thì sắc mặt càng khó coi.

Cuối cùng Ngọc An Công chúa khóc lóc nói mình không hạ lệnh bảo thích khách lấy mạng Thương Diệc Linh, nàng ta cũng không biết tại sao lại thế. Hoàng hậu nghe vậy bèn xanh mặt quát lớn: “Đồ ngu! Con bị người ta lợi dụng mà còn không biết!”

Gương mặt vốn đã tái nhợt của Ngọc An Công chúa bị dọa đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không dám rơi ra ngoài.

“Ai, ai lại lợi dụng con?”

“Còn ai trồng khoai đất này?”

Hoàng hậu nhìn nữ nhi của mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nếu con hại chết Thương Diệc Linh, tội danh giết phu nhân của mệnh quan triều đình cũng đủ khiến phụ mẫu bị dìm chết bởi nước bọt của đám quần thần.”

Một bóng dáng mờ ảo dần dần hiện lên trong đầu Ngọc An Công chúa, nàng ta lẩm bẩm: “Đại, Đại hoàng huynh?”

“Tại sao bổn cung lại sinh ra một người ngu như con chứ?”

Hoàng hậu mắng xong bèn quay lại trừng Thái tử: “Còn con nữa! Con không biết cái quái gì cả, để muội muội con bị người khác lợi dụng.”

Thái tử cúi đầu và chắp tay, khẽ nói: “Nhi thần biết sai rồi ạ”

Hai đứa con của bà ta, chẳng có đứa nào ra hồn cả.

Hoàng hậu nhắm mắt cố bình tĩnh trở lại, nghiến răng nghiến lợi và nói: “Bổn cung chủ động xin thánh thượng cách chức quan của mấy người nhà mẹ đẻ, lại bảo ca ca con đến đất Thục mấy tháng, còn bổn cung đến chùa Hộ Quốc ăn chay niệm phật những mấy ngày, hôm nào cũng quỳ gối trên bồ đoàn tụng kinh và cầu phúc, vất vả trăm bề mới làm lắng lại chuyện Bành Tam Tranh phản loạn. Con thì hay rồi, ý tưởng ngu xuẩn của con suýt chút nữa đã khiến bổn cung thất bại trong gang tấc.”

Hoàng hậu nói vô cùng rõ ràng, vì vậy Ngọc An Công chúa mới biết chuyện mình làm gây ra hậu quả nghiêm trọng nhường nào.

Nhưng mà…

Nàng ta nghĩ đến việc mình bị đẩy xuống nước hôm qua bèn rưng rưng nước mắt: “Nhưng con là Công chúa! Mẫu hậu, người phải nói phụ hoàng trừng trị hắn. Bằng không hôm nay Tạ Hành Chi dám giết Công chúa thì ngày mai ai biết hắn có giết…”

“Bốp!” Hoàng hậu tát Ngọc An Công chúa một cái khiến nàng ta hoài nghi nhân sinh.

Bị đánh… Ngọc An Công chúa nàng ta lại bị đánh…

Sau khi trút cơn giận, Hoàng hậu bình tĩnh hơn nhiều.

Bà ta không trông mong nữ nhi ngu xuẩn này của mình có thể hiểu rõ mọi việc, chỉ khi bị đánh nàng ta choáng váng thì mới chịu nghe lọt tai lời của bà ta.

“Con cho rằng Đại hoàng huynh của con chỉ muốn con gánh tội danh giết thê tử của đại thần thôi ư?” Hoàng hậu cười lạnh lùng: “Nếu vì chuyện này mà Tạ Hành Chi và ca ca của con xa cách, hắn trở thành khách quý của Đại hoàng huynh con, vậy chính tay con đã tặng Đại hoàng huynh một phần lễ lớn rồi đấy.”

Từng câu từng chữ của Hoàng hậu đã phá vỡ tầm nhìn của Ngọc An Công chúa suốt mười bảy năm qua.

Nàng ta chỉ muốn bắt tay với Diệc Quân diễn một vở tuồng, ai ngờ bị cuốn vào phong ba như vậy.

“Vậy, vậy giờ tính thế nào?”

Lúc này Ngọc An Công chúa vẫn còn sốt cao chưa khỏi, nếu không vì ôm hận trong lòng, nàng ta chưa chắc nói được nhiều đến thế.

“Con chịu oan chịu ức uổng công vô ích rồi ư?”

Nàng ta vừa dứt lời, đến cả Thái tử cũng không nghe nổi nữa bèn quay đầu thở dài.

“Chuyện này con không muốn nhịn thì cũng phải nhịn cho bổn cung.”

Hoàng hậu nhìn Thái tử: “Không những vậy, nếu cần chúng ta còn phải cho Tạ Hành Chi thấy thái độ của mình.”

Bây giờ Đông cung yếu thế, không binh không quyền, năng lực xử lý triều chính của Thái tử cũng không được các đại thần ủng hộ.

Nếu Tạ Hành Chi quay đầu ủng hộ Đại Hoàng tử, vị trí Thái tử này của nhi tử bà ta không còn vững chắc nữa rồi.

Thái tử suy nghĩ giây lát rồi lên tiếng: “Nhi thần hiểu rồi ạ.”

Lúc này Hoàng hậu mới nhìn dấu bạt tai trên mặt Ngọc An Công chúa, đau lòng không thôi.

Tạ Hành Chi làm việc quá mức cuồng vọng, đợi Thái tử đăng cơ, tuyệt đối không thể giữ hắn lại được.

Lúc trời vừa sáng, đại tiệc kinh điển được tổ chức mỗi tuần một lần đã bắt đầu gần hơn nửa canh giờ.

Như thường lệ, thánh thượng không có mặt, Chu Các lão gật gù đắc ý trích dẫn kinh điển.

Tạ Hành Chi ngồi bên dưới Thái tử, hai người đều tập trung lắng nghe.

Thế nhưng một người bệnh tật quấn thân, một người thâm đen hai quầng mắt.

Tạ Hành Chi khẽ ho nhẹ một tiếng, ngắt lời giảng dạy của Chu Các lão.

Ông ấy quay đầu rồi hỏi: “Cẩn Huyền, gần đây mệt mỏi quá ư?”

“Cảm ơn thầy đã quan tâm, sáng sớm hôm trước con chỉ bị cảm lạnh thôi ạ.”

Hắn ra hiệu cho Chu Các lão tiếp tục, không cần chậm trễ vì hắn.

Đợi khi Chu Các lão lại cất tiếng, mọi người bắt đầu tập trung vào kinh thư.

Có người yên lặng bưng một chén Khương Trà đến trước bàn Tạ Hành Chi, hắn nghiêng đầu và thấy Thái tử chắp tay với mình.

Tạ Hành Chi gật đầu rồi bưng chén Khương Trà lên, uống một hơi cạn sạch.

Đợi tiết học kết thúc thì đã gần đến hoàng hôn.

Tạ Hành Chi và Thái tử cùng bước ra khỏi Văn Hoa điện, hai người đều im lặng không nói gì cả.

Xuyên qua hành lang dài đằng đẵng, trước sau đều có cung nhân qua lại. Thái tử đột ngột dừng bước, quay đầu nói với Tạ Hành Chi: “Phu nhân của ngươi… Sức khỏe đã ổn chưa?”

“Tạ điện hạ quan tâm.”

Tạ Hành Chi nhìn đến tận cuối hành lang, giọng điệu bình thản: “Tuy nàng ấy vẫn còn yếu nhưng tính tình cứng rắn, đã gắng gượng vượt qua rồi.”

Thái tử nghe vậy thì im lặng, sau đó nói vào trọng tâm: “Tuy Hợp Linh tính tình ngang bướng nhưng chưa bao giờ muốn làm hại tới tính mạng của phu nhân nhà ngươi.”

Tạ Hành Chi khẽ cười: “Lời giải thích của điện hạ nghe như lời trẻ con ấy. Một câu ngang bướng thì cho qua việc phu nhân của thần suýt đã mất mạng rồi ư?”

“Đúng là thích khách ở hiện trường là người của Hợp Linh.” Thái tử nói tiếp: “Nhưng nó cũng bị người khác lợi dụng, hối lộ thích khách thuận nước đẩy thuyền để…”

Hắn ta nhìn chằm chằm Tạ Hành Chi, gằn từng chữ: “Ly gián hai người chúng ta.”

Dứt lời, Tạ Hành Chi bèn nhướng mày, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Ý của điện hạ là…”

Hai người nhìn nhau, có gì mà không rõ nữa.

Tạ Hành Chi giật mình: “Thần đã trách lầm Công chúa.”

“Không trách ngươi được, Hợp Linh quá ngang bướng và không hiểu chuyện, nhiều lần gây sự với phu nhân của ngươi, suýt nữa tạo thành họa lớn.” Thái tử chậm rãi nói: “Nhưng đêm qua nó trượt chân rơi xuống nước, sốt cao chưa giảm, coi như nó cũng đã bị trừng phạt rồi đi.”

Tạ Hành Chi im lặng một lát, mới than nhẹ: “Sau này Công chúa không nên làm việc mà bất kể mọi thứ như thế.”

“Đó là tất nhiên, đám cung nhân và ma ma giáo dưỡng của nó thường ngày tham dự chuyện này đều bị đánh chết vào sáng hôm nay.” Thái tử nói tiếp: “Đợi khi nó hết sốt, mẫu hậu sẽ dẫn nó đến chùa Hộ Quốc, đóng cửa sám hối và tu thân dưỡng tính lại.”

Đã nói đến nước này thì không còn gì phải tiếp tục nữa.

Thái tử chỉ nghĩ Tạ Hành Chi cho rằng Ngọc An Công chúa muốn giết Thương Diệc Linh, vì vậy mới cởi bỏ hiểu lầm giữa đôi bên.

Thật ra hôm Tạ Hành Chi trói Diệc Quân lại thì đã biết chân tướng ngọn ngành.

Làm sao hắn không đoán được người chủ mưu âm hiểm sau màn là Đại Hoàng tử chứ?

Bất kể là ai, chỉ cần có tham dự vào chuyện lần này, hắn sẽ từ từ tính sổ từng người, từng người một, không bỏ sót bất cứ kẻ nào.

Ngọc An Công chúa là đầu sỏ, hắn chỉ cho nàng ta ngâm trong nước nếm mùi đau khổ là đã nể mặt Thái tử với Hoàng hậu lắm rồi.

Ai ngờ Hoàng hậu có lòng xin lỗi, lấy mạng một lượt mười người như vậy.

Tạ Hành Chi vừa định cáo từ, Thái tử bất ngờ cầm tay hắn rồi nói bằng giọng chân thành: “Cẩn Huyền, ngươi và ta cùng hội cùng thuyền vỏn vẹn mười năm, ngàn vạn lần không thể bị người khác châm ngòi chia rẻ ảnh hưởng tình nghĩa bao năm qua của chúng ta.”

Những lời Hoàng hậu bảo Thái tử nói với Tạ Hành Chi đều là lời thật lòng của hắn ta.

Mọi người đều nhìn ra được bây giờ Thái tử còn cần dựa vào Tạ Hành Chi, nhưng chính hắn ta biết hắn ta thật lòng xem Tạ Hành Chi là bằng hữu của mình.

Vì vậy lúc Tạ Hành Chi im lặng, hắn ta chắp tay nói tiếp: “Ta ở đây, xin thay mặt Hợp Linh tạ lỗi với phu nhân của ngươi.”

Thái tử không nghe thấy Tạ Hành Chi đáp lại bèn ngước lên, bắt gặp hắn nghiêng người nhìn ở cuối hành lang.

“Điện hạ, Thái tử phi nương nương đang chờ ngài.”

Thái tử quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Thư Phương ở xa xa.

Nhưng…

Hắn ta lắc đầu phủ nhận: “Nàng ấy chỉ đi ngang qua thôi.”

Tạ Hành Chi rời khỏi hoàng cung thì vẫn chưa đến giờ dậu, sắc trời pha lẫn nhiều màu, tầng mây nặng nề treo tít trên cao, không hề nhẹ nhàng thư thái chút nào.

Mùa đông ở Thượng Kinh năm nay còn lạnh hơn năm ngoái, dù khoác áo lông cáo hay hồ ly cũng không ngăn nổi cái lạnh cắt da, cắt xương thấm vào người.

Trên đường trở về, Tạ Hành Chi bị tuyết rơi phủ đầy người, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh.

Vừa tiến vào Tạ phủ, hắn đã thấy đám hạ nhân bưng đồ ra ra vào vào, dường như đang bận gì đó.

Tạ Hành Chi cảm thấy việc này liên quan đến Diệc Linh bèn hỏi: “Phu nhân đâu.”

Tỳ nữ trả lời: “Dạ bẩm, phu nhân đang ở chỗ lão phu nhân ạ.”

Tạ Hành Chi thành hôn vừa được mấy ngày, Tạ lão phu nhân bèn lấy cớ mình muốn yên tĩnh, lại đau lòng nhi tức chưa quen khí hậu nên miễn việc thỉnh an sớm chiều mỗi ngày.

Thật ra bà ấy xuất thân từ chốn thôn quê, không quen quy củ rườm rà của đám phu nhân nhà quyền quý chốn Thượng Kinh này, cũng không biết nên làm gì để gần gũi với tài nữ nhà thư hương môn đệ, sợ mất mặt nên dứt khoát không gặp luôn.

Vì vậy dần dần ngoài những lúc cần thiết ra, gần nửa tuần lễ bà bà và nhi tức còn không gặp nhau lấy một lần.

Vì vậy hôm nay Diệc Linh đến Từ Tâm đường làm gì?

Tạ Hành Chi bèn đi đến Từ Tâm đường.

Còn chưa bước vào nguyệt môn, hắn đã nghe thấy tiếng trống kèn sám hối.

Hắn đi theo nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy các tăng lữ đứng đầy trong sảnh, còn Diệc Linh quỳ gối trước tượng phật, lắp ba lắp bắp tụng kinh theo Tạ lão phu nhân.

Tạ Hành Chi không hiểu nhìn một lát mới lên tiếng hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”

Hắn vừa dứt lời, tiếng trống kèn sám hối trong Phật đường bỗng im bặt.

Diệc Linh quay đầu, thấy Tạ Hành Chi vừa đến thì im lặng không nói gì.

Tạ lão phu nhân nói: “Cẩn Huyền, Diệc Linh gặp chuyện nguy hiểm như vậy, tại sao con không nói với ta tiếng nào?”

Tạ Hành Chi không trả lời mà nhìn các tăng lữ rồi hỏi ngược lại: “Đây là?”

Tạ lão phu nhân thở dài: “Diệc Linh nghe nói hôm đó chết tận sáu hộ vệ và một mã phu nên cố tình mời tăng nhân về tụng kinh siêu độ cho họ.”

Gió thổi phần phật trong viện, tiến vào Phật đường, thổi tung tay áo của Diệc Linh.

Tạ Hành Chi không nói gì, bước thẳng vào trong, bắt gặp sắc mặt tái nhợt của Diệc Linh như thể cơn gió có thể thổi ngã nàng ngay lập tức.

Hắn khẽ nói: “Tụng kinh đâu thể gấp gáp một lúc là xong, nàng còn đang bệnh, về nghỉ ngơi trước đi.”

Giày vò lâu như vậy, thể lực của nàng cũng không chịu nổi nữa rồi.

Nàng đứng dậy, tạm biệt Tạ lão phu nhân, hai người sóng vai bước ra khỏi Từ Tâm đường và quay về Lâm Phong viện.

Trên đường đi, Diệc Linh liên tục nhìn Tạ Hành Chi dò xét nhưng không nói năng gì cả.

Cho đến khi một tỳ nữ bưng vài cuộn vải đi ngang qua họ, Tạ Hành Chi mới nói: “Nghe nói hôm nay nàng có chuyện muốn gặp ta à?”

“Ừm… Ta cảm thấy có một số việc vẫn phải báo với chàng một tiếng.”

Diệc Linh ấp úng: “Hôm nay ta mới biết được ngày đó sáu hộ vệ đã chết vì cứu ta, còn có mã phu của Đông cung nữa.”

Tạ Hành Chi: “Ừm.”

“Ta nghĩ ai ai cũng đang độ tuổi tráng niên nên chắc là trụ cột trong nhà, tự nhiên mất đi, bằng không hay là bồi thường cho người ta một chút, như vậy ta cũng đỡ băn khoăn hơn.”

“Do đó ta muốn…”

Diệc Linh đang nói thì bỗng nhìn thẳng vào mắt Tạ Hành Chi.

Mặt mày của hắn nghiêm nghị, lúc yên lặng nhìn người ta khiến người ta cảm thấy áp bách, không thể khinh thường ánh mắt đầy sức nặng của hắn.

Diệp Linh sững sờ chớp mắt rồi im bặt, dời mắt sang chỗ khác mới nói tiếp.

“Cũng nên cho gia đình người ta một trăm lượng bạc, gửi tặng dưới danh nghĩa của chàng.”

“Ta cũng nói với bọn họ sau này nếu có việc gì thì hãy đến Tạ phủ tìm chàng, chàng sẽ giải quyết giúp họ.”

“Trương Tứ Thủy có người cha bị điếc hơn chục năm nay, chàng hãy mời đại phu chữa trị cho cha của hắn.”

“Trong nhà Vương Nhị Hổ vẫn còn muội muội chưa xuất giá, sang năm chàng hãy tìm một người có gia cảnh giàu có, nhân phẩm tốt cho nàng ấy.”

“Còn một hộ vệ nữa nhưng ta quên mất tên hắn rồi, chàng hãy sai người tu sửa lại con đường trong thôn nhà hắn, còn nữa nóc nhà của Trương đại nương cũng cần sửa chữa lại.”

Tạ Hành Chi: “… Ta?”

Diệc Linh suy nghĩ rồi nhìn hắn.

“Đúng vậy, bây giờ chàng có thêm bốn muội nuôi và sáu đệ đệ kết nghĩa, còn có tận ba nhi tử kết nghĩa nữa.”

Chương 40/35 • 0%