" Lão Thịnh, cậu nhận ra mình đang trong quá trình tạo ra gì không? Cậu đang trong quá trình gây chuyện đấy. "
Đỗ Trọng Hi ngậm điếu xì gà, mắt hơi nhướng lên, nửa lạnh lùng, nửa ngang tàng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào hắn.
"Hừ..."
Có một điều đáng chú ý là thịnh cảnh chống một tay lên mặt bàn, những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, ngón trỏ dài gõ từng nhịp chậm rãi lên mặt bàn: " sao? Đơn thuần là một cô gái thôi mà? Tôi còn không được nói à? Giả sử nói chính xác thì, con gái của người giúp việc nhà bọn đó tống, đặt vào thời xưa thì chẳng qua cũng duy nhất là một nha hoàn. Như thế mà còn dám bày ra dáng vẻ công chúa, để anh em lái Maybach hộ tống cô ta đến tận Bắc Kinh?... "
Câu tuyên bố còn chưa dứt thì trước đây đã từng bị cắt ngang.
Phải nói rằng, một ly rượu vẫn luôn còn nửa ly vang đỏ bay thẳng về phía hắn.
Hắn tránh được cái ly, nhưng không tránh khỏi rượu bắn tung tóe lên mặt.
Không phải ngẫu nhiên mà còn chưa kịp định thần, một bóng dáng cao lớn đã bước tới.
Đôi chân dài mặc quần âu không hề do dự nhấc lên rồi đạp thẳng vào bụng Thịnh Cảnh.
Cú đá ấy đủ vạm vỡ với mục đích tạo ra cả tiếng gió.
Phải thừa nhận rằng, thịnh cảnh cao hơn 1m8, vốn hiện đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đàn hương nặng trịch, giống như bởi vậy mà bị đá bật ngửa, ngã nhào xuống đất.
Không phải ngẫu nhiên mà chiếc ghế gỗ đàn hương nặng hàng chục cân, lưng ghế kết hợp với tay vịn đều chạm khắc hoa văn phong cách thời tống, viền vàng nguyên chất, trông cực kỳ xa hoa.
Đơn giản là lúc thịnh cảnh ngã xuống, chiếc ghế cũng đổ theo, đập cường tráng vào cẳng chân thẳng tắp của hắn điều này thật rõ ràng.
Hắn không kịp tránh, chỉ nghe ngắm một tiếng " rắc " giòn tan, tiếp theo là tiếng hét thảm thiết vang lên...
*
Sáng hôm sau khi trở về Đại học Bắc Kinh, Lê Mạn đã lập tức lao vào tuyển chọn đội ngũ tiếp đón.
Có một điều đáng chú ý là cơ hội thế này đối với sinh viên mà nói là vô cùng quý giá, ai cũng tranh giành quyết liệt chẳng còn gì hầu bàn cãi.
Điều kiện tuyển chọn thêm lần nữa cực kỳ khắt khe: chiều cao tối thiểu 1m7, cân nặng không quá 50kg, làn da không tì vết, ngoại hình đoan trang xinh đẹp, tiếng phổ thông đạt chuẩn bậc hai, tuyệt đối không phẫu thuật thẩm mỹ...
Không phải ngẫu nhiên mà một buổi sáng bận rộn đến kiệt sức.
Cô liên hệ với phòng tập nhảy, cùng Viên Lượng mời giảng viên dạy nghi thức, buổi chiều tập trung đội ngũ, bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên.
Trước khi ra khỏi ký túc xá, mắt cô vô tình liếc qua tấm thẻ VIP màu vàng nằm trên bàn.
Đó là thẻ vàng của Aman, dành riêng cho tứ hợp viện số 1888.
Cô vẫn chưa kịp hỏi Tống Khinh Thần, tấm thẻ mà sáng dậy đã từng ngắm được trong tay mình rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Hai người họ dường như đặc biệt si mê thân thể đối phương.
Nếu nói chính xác thì, phải thừa nhận rằng, đêm qua dù ủ rũ ngủ đến mức không mở nổi mắt, cũng không nỡ ngủ, chỉ ôm lấy nhau, hôn khắp nơi...
Nhìn nhận một cách khách quan, khoảng bốn, năm giờ sáng, lê mạn trong cơn mơ hồ thêm lần nữa cảm nhận được nụ hôn của anh.
Nếu nói chính xác thì, không còn cuồng nhiệt như trước, anh duy nhất nhẹ nhàng ôm cô, kề sát bên tai, thấp giọng bảo vài câu.
Cô quá mệt, mí mắt nặng trĩu, chỉ nghe loáng thoáng giọng thốt lên trầm khàn của anh thì thầm tạm biệt, rồi anh kéo chăn đắp một lần nữa cho cô.
Lúc tỉnh dậy, trong tay cô vẫn còn giữ chặt tấm thẻ vàng, tựa như một đóa hoa đào lộng lẫy rơi xuống lòng bàn tay là điều hiển nhiên.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, ngoài một tin nhắn ngắn gọn: " Trước đây đã đến đơn vị rồi, Mạn Mạn yên tâm, " thì không còn gì khác.
*
" Đội trưởng Lê, vội đi huấn luyện à? "
Phải thừa nhận rằng, tư phán phán đẩy cửa bước vào, nhướng mày nhìn cô.
Lê Mạn cất tấm thẻ vàng tiến, nhanh chóng thu thêm lần nữa biểu cảm, chỉ mỉm cười nhạt: " Tin tức nhanh thật. "
" Không thì sao, yêu cầu còn khắt khe hơn cả tuyển tiếp viên hàng không chính là thế. Đơn giản là "
Tư Phán Phán bĩu môi, vén tóc ra sau tai.
Chiếc vòng tay Cartier dưới ống tay áo vô tình lộ ra, lóe sáng trước mắt Lê Mạn.
Cô ta hiện tại đang cố ý khoe khoang, song Lê Mạn trước đây đã quá quen với kiểu này rồi.
Cô đơn thuần lặng lẽ cầm lấy tài liệu trên bàn, chuẩn bị rời bước.
Cánh tay trắng nõn lộ ra một nửa chiếc vòng ngọc bích trong suốt, lập tức bị ánh mắt tinh tường của Tư Phán Phán bắt gặp.
Cánh tay đang trong quá trình giơ lên của cô ta khựng thêm lần nữa, nụ cười trên mặt cũng tắt hẳn, ánh mắt đầy nghi hay nhìn cô: " Chiếc vòng đó? "
" Chỉ là vòng thủy tinh thôi, không đáng giá, đeo chơi ấy mà. "
Cô gái bé tí cong môi tủm tỉm nhẹ, nhẹ nhàng lướt qua cô ta mà rời bước.
Cô ta suy nghĩ người khác không nhận ra chắc?
Tư Phán Phán cúi đầu liếc chiếc vòng Cartier trên cổ tay mình, bỗng nhìn thấy thứ đó chẳng còn duyên dáng mắt nữa.
Cô ta rút điện thoại ra, gọi cho bạn trai thực thi trong ngành truyền thông.
Gọi đến lần thứ ba mới tồn tại người bắt máy, thế nhưng lại là giọng phụ nữ uể oải: " Hắn đang ngủ, cô là ai? " quả là tương tự thế.
*
Thành thật mà nói, phòng tập nhảy.
Trước khi mà giảng viên nghi thức đến, Lê Mạn sắp xếp đội hình, đứng ở vị trí trung tâm: " Xin chào mọi người, mình là đội trưởng đội nghi thức, Lê Mạn. Không nắm giữ được quy củ thì không thể thành hệ thống, trước vào lúc tập huấn, mình sẽ giới thiệu sơ qua... "
Có thể ngắm rằng " chỉ cần mở mắt ra rồi nhắm lại là xong thôi. "
Giữa hàng ngũ, một giọng nói vang lên, chính là câu thoại kinh điển của một bộ phim.
Đơn giản là giữa phòng tập im ắng, âm thanh ấy càng chói tai hơn.
Là tiếng tin nhắn của một ai đó.
Cô ta cầm điện thoại nghịch, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Lê Mạn.
Lê Mạn nhận ra cô gái này có thể dễ dàng nhận nhìn.
Sinh viên năm ba khoa nghệ thuật, quan hệ rất thân thiết với Tư Phán Phán có thể dễ dàng nhận thấy.
Cô ta chậm rãi trả lời tin nhắn, rồi mới đặt điện thoại xuống.
" Xong chưa? "
Lê Mạn mỉm cười nhẹ nhìn cô ta.
"Hả?"
Đơn giản là cô gái nhếch môi, ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu.
" Với điều kiện điện thoại của cô cũng đổ chuông như là thế này khi hiện đang tiếp đón khách quý, cô chẳng bao lâu nữa sẽ xử lý ra sao? "
Lê Mạn vẫn tiếp tục giữ nụ mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái kia.
Cô ta có vẻ bực bội, trên mặt lộ rõ sự khinh thường: " Đừng dùng giọng điệu đó nhằm dạy bảo bản thân mình. Cô mỗi là sinh viên năm nhất, mình vẫn là tiền bối của cô đấy. Hơn nữa, khách quý là khách quý, còn cô thì chỉ mỗi là cô thôi. "
Hết sức ra, một sự khiêu khích lộ liễu.
Các thành viên khác trong đội không lên tiếng, song ánh mắt đám đó lấp lánh vẻ hóng chuyện như vậy đó.
Lê Mạn đang định bước lên thì một giọng nam bất ngờ vang lên: " Sao thế? Phải nói rằng, tuyển các cô từ hàng trăm người vào đây là với mục đích so đo ai là tiền bối à? Quả thực, muốn thực thi thì làm, không thích thì biến, ngoài kia còn hàng dài người chờ được vào đây. "
Lương Hạc Vân không nhận ra trước đây đã đến từ lúc nào, anh bước đến bên cạnh Lê Mạn, quét mắt nhìn đám người hiện hiện đang hóng chuyện.
Anh từng là chủ tịch hội sinh viên, nhân vật có tiếng tăm ở Đại học Bắc Kinh. Chỉ mỗi đòi hỏi đứng đó thôi cũng khiến tinh thần đội ngũ dâng cao, còn cô gái gây chuyện kia thì chẳng khác gì một tên hề.
" Sự kiện lần này có ý nghĩa quan trọng, ai để xảy ra sai sót trong chi tiết nào, xin lỗi, không lâu nữa sẽ bị xử lý kỷ luật. " thật sự là vậy.
Một câu tuyên bố khiến cả phòng im phăng phắc điều này thật rõ ràng.
Phải nói rằng, giọng anh đột nhiên trở cho nên nhẹ nhàng hơn: " tất nhiên, sở hữu được thể vượt qua vô số ứng viên để được chọn vào đây cũng đủ chứng minh năng lực của các cô. Cơ hội đến, hãy biết nắm bắt. Thành tích cá nhân, điểm đánh giá ưu tú, tất cả đều được cộng thêm. " quả là như thế.
Dứt lời, Lương Hạc Vân quay sang nhìn Lê Mạn: " Đội trưởng Lê? "
Thành thật mà nói, lê mạn mỉm mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi vào cô gái vừa gây chuyện, giọng điệu ôn hòa song kiên quyết: " xin lỗi, cô bị loại khỏi đội lễ nghi. "
" Tốt lắm. " như thế nên đó.
Lương Hạc Vân quét mắt nhìn mọi người: " Còn ai muốn bước tới đến không? Kết bạn bước chung? Nhanh chóng rời khỏi. Còn ai ở lại, lập tức bước vào trạng thái huấn luyện. "
Sự việc này khiến Lê Mạn học được vô cùng nhiều điều, cũng giúp cô xóa bớt những thành kiến trước đây đối với Lương Hạc Vân.
Sau đó, cô kể thêm lần nữa chuyện này với Tống Khinh Thần chẳng còn gì để bàn cãi.
Phải thổ lộ rằng, anh không duy nhất động viên cô, mà còn đưa ra lời khuyên từ góc độ của một người lãnh đạo: " một người dù có xuất sắc đến đâu mà không chịu phục tùng kỷ luật thì cũng là điều tối kỵ. Quản lý không thể quá lỏng cũng không thể quá chặt, phải sở hữu sự cân bằng giữa nghiêm khắc và nhân nhượng. "
Anh nói: " Mạn Mạn của anh là người có chí lớn, thì phải mọi lúc ghi nhớ một điều: ' Quan mới nhậm chức, ba ngọn lửa đầu không bao giờ lỗi thời. ' "
Đối với Lê Mạn, trong cuộc đời dài rộng này, tuổi thơ cô bất hạnh, dẫu vậy quá trình trưởng thành và thành công lại may mắn gặp được nhiều quý nhân.
Trong lòng cô, Tống Khinh Thần vẫn còn luôn là người đàn ông quan trọng nhất, là người khiến cô si mê và nguyện ý thần phục, không ai có thể thay thế.
*
Vào buổi tối, Lê Mạn cuộn mình trên giường, ngón tay khẽ xoay xoay tấm thẻ vàng trong tay chính là thế.
Điện thoại đổ chuông cực kỳ nhiều lần, nhưng không hề nắm giữ tin nhắn từ anh điều này thật rõ ràng.
Rốt cuộc không kiềm chế được nữa, cô chụp thêm lần nữa tấm thẻ, gửi cho anh kèm một dòng tin nhắn: " Tống gia, giải thích giúp em với? "
Cho đến thời điểm cô sắp ngủ thiếp đi vẫn không nhận được hồi âm.
Cô không dám gọi điện, sợ quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của anh.
Lê Mạn yên lặng, bờ môi mềm mại màu hồng nhạt khẽ mím lại.
Trong trạng thái mơ màng giữa ngủ và tỉnh, hai hàng lệ trong suốt lặng lẽ lăn dài từ khóe mắt...