Mùa thu ở thành phố Giang vốn nhiều mưa, trong không khí ngập tràn hơi ẩm làm người ta khó chịu.
Trong con hẻm sâu tĩnh lặng giữa phố xá sầm uất, tiếng giày cao gót "lộp cộp lộp cộp" bước nhanh giẫm lên trên sàn gỗ, tạo ra từng tiếng vang vô cùng vội vã.
Trên mặt Sơ Anh thoát ửng hồng sau khi say rượu, cô bịt miệng đi ra từ cánh cửa gỗ thấp, hít một hơi không khí ẩm ướt phía bên ngoài, cảm thấy cả người dễ chịu hơn không ít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ôm ngực, cảm giác mình lại muốn nôn ra. Cô khom người đè mạnh tay xuống phần dạ dày đang nhộn nhạo, lấy một viên viên kẹo cứng vị vải trong túi ra, cho vào trong miệng cắn rộp roạp, vị ngọt của vải bỗng chốc ngàn ngập trong khoang miệng, giống như thể có thể lấn át đi mùi rượu khó ngửi trong miệng cô.
Sơ Anh ghét xã giao, cô không thích uống rượu, đi làm được mấy năm cũng không muốn khom lưng làm mấy chuyện thế này, đến tận bây giờ cô chỉ mới nhận được mấy vai nữ phụ thứ năm, thứ sáu và một lần tốt nhất là nữ phụ thứ ba.
Lần này Triệu Văn Tích đưa kịch bản tới cho cô xem, cô thấy rất thích nên mới muốn tranh thủ giành vai nữ một này.
Mặc dù hy vọng rất xa xôi, nhưng cũng phải thử một lần xem sao.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt như có như không của nhà sản xuất rơi trên người cô vừa nãy khi ngồi trên bàn rượu, Sơ Anh lại cảm thấy khó chịu, cô không muốn đi vào trong đó nữa.
Bỗng nhiên cô chợt nhớ tới cái ngày năm mười sáu tuổi đó vẫn khiến cô xấu hổ và lúng túng đến tận bây giờ.
Cũng giống hệt hôm nay, nếu như Lục Ký Hoài ở đây, anh ta sẽ nhìn cô như thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơ Anh tựa vào vách tường, tưởng tượng một hồi, ngay lập tức, cô nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng của Lục Ký Hoài nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt anh chắc chắn sẽ lạnh lùng hờ hững, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo ý trào phúng mập mờ.
Cho dù anh không cần mở cái miệng tự phụ của mình ra, cô cũng có thể lĩnh hội hết sự xem thường trong lòng anh với mình.
Sơ Anh mím môi, nghĩ đến Lục Ký Hoài thì tâm trạng lại càng suy sụp.
Cũng may anh ta không xuất hiện ở đây.
Sơ Anh quyết định đứng trong gió một lúc, ngắm nhìn mưa rồi mới quay vào, cho dù có được hay không, mới ra trận đã bỏ chạy thì cũng không tốt lắm.
Cô vỗ vỗ lên mặt mình, để mình tỉnh táo một chút, sau đó cô đưa tay kéo làn váy denim ngắn trên người, cài chặt chiếc áo khoác bằng len.
Mưa bụi theo gió kề sát phần đùi trống trải, lạnh đến mức khiến cô run cả người.
...
Sâu trong ngõ hẻm tĩnh lặng có một nhà hàng tư nhân, với những người thích náo nhiệt như Hầu Kỳ Sơn mà nói thì anh ta không có hứng thú gì với nó.
Nếu hôm nay không phải là sinh nhật anh Bạc của anh ta, đã chốt là tới đây tụ tập thì anh ta không thể không đến được.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, tiếng mưa rơi càng khiến cho lòng người bực dọc, Hầu Kỳ Sơn mở cửa ra hóng mát một chút, nhân tiện gọi điện thoại cho người đã trễ hẹn nửa tiếng vẫn chưa có mặt kia.
"Khi nào thì cậu tới? Mọi người đều đang chờ cậu đó, ngoài trời mưa chứ có phải lốc xoáy đâu, đoạn đường đó cậu đi xe cũng chỉ mất nửa tiếng, sao lại lâu như vậy?"
Nói đến chữ cuối cùng, tầm mắt của Hầu Kỳ Sơn bỗng lướt qua dưới lầu, đột nhiên giọng điệu hơi dừng lại một chút, cuối câu bỗng nhẹ hơn rất nhiều.
Hiển nhiên, người bên kia đầu dây cũng không để ý đến sự ngập ngừng này của anh ta, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp và từ tốn vang lên: "Sắp đến rồi đây."
Anh không giải thích nguyên nhân mình bị trễ, với kiểu người như anh, đến muộn cũng không phải là chuyện gì lớn cả.
Hầu Kỳ Sơn tùy tiện tán gẫu chuyện gì đó để giết thời gian, ánh mắt lại không nhịn được liếc xuống dưới.
Cuối mùa thu ở thành phố Giang, ngoài trời dần trở lạnh, anh ta chỉ nhìn qua cũng biết chiếc váy ngắn chân trần mà Sơ Anh mặc lúc này lạnh lẽo đến mức nào.
Sao cô ấy lại ở đây? Lại còn mặc đồ mát mẻ như thế?
Hầu Kỳ Sơn vô cùng nghi hoặc.
Sơ Anh không quá xa lạ với mấy người bọn họ, Lục Ký Hoài và cô học cùng trường cấp ba, trường đại học cũng cách nhau rất gần, huống chi khi còn học đại học, Lục Ký Hoài bỗng dưng có hứng thú với nghề đạo diễn và biên kịch, anh thường xuyên đến đó đến trường đại học của Sơ Anh để dự thính, có mấy lần anh ta đi tìm anh nên cũng đi theo qua, thường xuyên qua lại cũng thành quen.
Nhưng quen chỉ là từ một phía, không biết tại sao, Sơ Anh lại rất không thích Lục Ký Hoài, cho nên cô cũng không thân thiết với bạn bè của anh.
Lúc học cấp ba quan hệ giữa hai người họ cũng đã rất xa cách, còn nguyên nhân là gì, dù sao anh ta cũng không tìm hiểu được từ miệng của Lục Ký Hoài, chỉ biết là tới tận bây giờ, quan hệ của họ có thể nói là vô cùng ác liệt, đến mức như nước với lửa không dung hòa.
Đừng nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của Sơ Anh thế thôi, cho dù hiện tại đang được xem là khuôn mặt mỹ nhân như mối tình đầu quốc dân là vậy, bình thường thì mỉm cười ngọt ngào là thế, nhưng khi nhìn thấy Lục Ký Hoài cô cũng sẽ nổ tung.
Gặp nhau mà không cãi đôi câu, anh ta cũng phải nghi ngờ có phải thế giới ngừng chuyển động.
Hầu Kỳ Sơn không hiểu nổi, gia cảnh của Sơ Anh cũng không nghèo, Lục Ký Hoài là người đẹp trai nhất trong số nhóm bạn này của anh ta, điều kiện gia đình không bàn tới, nếu như cô ấy thông minh thì nên giữ quan hệ với anh ấy mới phải.
Dù sao Lục Ký Hoài cũng có nhiều người quen, chính anh cũng có hứng thú đối với lĩnh vực này, miễn cưỡng cũng có thể xem hai người là thanh mai trúc mã, biết đâu gần quan được ban lộc, ít nhất nếu muốn có tài nguyên, thì với anh mà nói cũng chỉ cần một câu là xong chuyện.
Càng nghĩ như vậy, Hầu Kỳ Sơn lại càng không hiểu được Sơ Anh, anh ta cảm thấy cô không hề thông minh, ngang ngược, tính tình khó chịu, còn tỏ vẻ thanh cao.
Nhưng mà một người thanh cao thì có dấn thân vào con đường showbiz không?
Hầu Kỳ Sơn cười một tiếng, nói với phía đầu dây: "Cậu đoán xem lúc này tôi đang nhìn thấy ai?"
Một chiếc Maybach màu đen mui bạc đang từ từ lái vào ngã tư đường Lan Xuân, rẽ vào trong con hẻm.
Bên trong xe yên tĩnh không có tiếng động nào, người đàn ông ngồi ở ghế sau hơi cụp mắt xuống, sắc mặt thờ ơ đến mức lạnh lùng, rõ ràng là không có chút hứng thú nào với chủ đề này của Hầu Kỳ Sơn.
Nhưng Hầu Kỳ Sơn cũng không chờ anh hỏi, anh ta tự mình nói luôn: "Tôi thấy Sơ Anh đấy! Đúng là trùng hợp. Lần trước cậu gặp cô ấy là khi nào? Hình như ba tháng trước nhỉ? Lần đó hai người rời khi không mấy vui vẻ, vì sao thế? Thôi quên đi, cần gì biết nguyên nhân, cậu nói xem tại sao hôm nay cô ấy cũng có mặt ở đây? Nhà hàng này là chỗ tư nhân, người bình thường không thể vào được, cho dù có người quen giới thiệu thì cũng phải đặt trước ít nhất nửa tháng, cô ấy tới đây làm gì nhỉ? Tôi thấy trời lạnh thế này mà cô ấy còn mặc váy ngắn, phòng bên có mấy người cũng trong giới nhìn quen lắm, không lẽ là để tiếp..."
"Hầu Kỳ Sơn."
Trong điện thoại vang lên giọng nam ngữ điệu rất bình thường, chỉ gọi tên Hầu Kỳ Sơn như thế.
Nhưng Hầu Kỳ Sơn lại không dám nói tiếp nửa chữ nào, cách một cái điện thoại, anh ta cũng có thể cảm nhận được sự mất kiên nhẫn và khí thế ép người của Lục Ký Hoài.
Rõ ràng Lục Ký Hoài chỉ lớn hơn anh ta một tháng, nhưng từ nhỏ anh ta đã sợ người kia rồi.
Hầu Kỳ Sơn còn muốn nói thêm hai câu nữa, nhưng cuộc gọi đã bị cắt đứt rất dứt khoát, anh ta lập tức quay người lại kêu rên với mọi người trong phòng.
"Xong rồi xong rồi, tôi lỡ chọc giận Ký Hoài rồi."
Vừa nãy Hầu Kỳ Sơn nói chuyện lớn tiếng như vậy, mấy người trong phòng đều nghe thấy, lúc này họ đều cười nhạo anh ta, chế nhạo đáng đời.
...
Rốt cuộc xe cũng lái vào sâu trong hẻm, giữa bóng đêm trầm lặng nhưng lại mang theo khí thế khó có thể bỏ qua.
Nhưng Sơ Anh lại đang cúi thấp đầu nên không chú ý đến. Nếu như cô nhìn thấy biể số xe là một dãy số 11111 kia, chắc chắn cô đã xoay người đi vào không nấn ná.
Bên trong xe, Lục Ký Hoài để điện thoại di động xuống, lúc này, anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Lối vào chính vẫn giữ phong cách của Lâm ViênTô Châu, những chiếc đèn lồng phục cổ màu vàng, cách một màn mưa bụi, người đứng dưới ánh đèn mờ ảo yên tĩnh lẫn nhu hòa.
Anh nhìn kỹ lại, gương mặt của cô đỏ lên hơi khác thường, vành mắt cũng ửng hổng.
Cô đang khom người đỡ tường rồi nôn, vô cùng khổ sở.
Lục Ký Hoài nhìn một lúc, vẻ mặt không chút xao động, thậm chí hình như sắc mặt của anh còn lạnh lùng nghiêm nghị hơn một chút.
Một lúc lâu sau, anh xuống xe, tài xế cũng vội vàng xuống theo, mặc dù chỉ có mấy bước chân, nhưng tài xế vẫn che chiếc dù màu đen trên đỉnh đầu người nọ.
Lục Ký Hoài đi vài bước tới trước, lúc sắp đi ngang qua Sơ Anh, nhưng đến tận lúc đó Sơ Anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn lại, càng không ý thức được sự tồn tại của Lục Ký Hoài.
Cô chỉ biết là có người tới, đối phương đang che dù nên mới lùi sang bên cạnh một chút.
Ngay lập tức, cô liếc mắt nhìn thấy người kia dừng bước lại.
Đôi giày da đặt riêng màu đen, quần tây dài đen thẳng nếp, cách cô một khoảng rất gần. Sơ Anh bỗng ngửi được một mùi hương phảng phất trong hơi ẩm.
Cô vốn rất mẫn cảm với những mùi hương quen thuộc, mùi này không hẳn là mùi thơm, nhưng lại là một mùi chỉ tồn tại trên người Lục Ký Hoài, cô không biết hình dung như thế nào, nhưng nếu như phải so sánh với một cái gì đó, cô nghĩ đó có thể là mùi nước suối Lourdes, mát lạnh và trong veo.
Tim của Sơ Anh nhảy lên, cô bỗng ngẩng đầu.
Dưới tán dù màu đen dựng thẳng, người đàn ông cao lớn và ưu việt đang đứng cách đó hơn một bước.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là yết hầu rắn rỏi nổi bật bên trong cổ áo, tiếp theo đó là góc cạnh quai hàm sắc bén, rồi đến đôi môi mím chặt lạnh lùng, sống mũi thẳng tắp giống hệt như con người của anh, lạnh lùng và cứng rắn.
Thậm chí anh còn không xoay người lại, cứ thế nghiêng đầu nhìn sang.
Cơ thể cao gần một mét chín, dù có nhìn cô thế nào cũng giống như từ trên cao nhìn xuống, mỗi động tác tùy tiện cũng toát lên vẻ tự phụ thờ ơ.
Cả người Sơ Anh bỗng trở nên căng thẳng, trong ánh mắt không còn vẻ trống rỗng vừa rồi, ánh mắt cô nhìn Lục Ký Hoài cũng bất giác có thêm sự phòng bị và tránh né.
Chỉ trong nháy mắt biến thành một con nhím dựng thẳng gai lên.
Cô không muốn nói chuyện, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm xúc, định bụng vượt qua Lục Ký Hoài vào trong.
"Hôm nay là sinh nhật của Bạc Cận Bách, cô có tới được không?"
Một bàn tay vươn ra trước mặt, ống tay áo cắt vừa vặn bó sát, ngăn cản Sơ Anh.
Giọng nói của Lục Ký Hoài mang theo sự lạnh lùng khó tả trong màn mưa bụi, nặng nề và lạnh buốt.
Sơ Anh từ chối không hề do dự: "Tôi không đi được, tôi không quen với mấy người, anh tránh ra đi."
Lục Ký Hoài không buông, vẫn cản ngay trước cửa.
Vốn dĩ tâm trạng của Sơ Anh đã không tốt, lại để anh thấy được lúc mình khổ sở như vậy, tâm trạng của cô bỗng chốc nổ tung, gương mặt đỏ bừng vì rượu lại cảng đỏ hơn khi kích động: "Anh tránh ra đi."
Vẻ mặt u ám của Lục Ký Hoài khó mà đoán được, cách màn mưa bụi, đôi mắt đen trầm càng khiến Sơ Anh thấy lạnh hơn.
Tầm mắt của anh từ tốn đảo qua gương mặt cô, giọng nói trầm khàn quyến rũ lại buông lời gay gắt: "Cô nhất thiết phải làm những chuyện như vậy sao?"
Lời của anh không quá cay nghiệt, thậm chí là là đã kiềm chế, nhưng Sơ Anh đã quá hiểu về anh, cô nghe qua cũng biết được sự ghét bỏ và bực bội anh giấu trong giọng điệu của mình.
Thậm chí cô còn biết, chắc chắn anh đã đoán được bây giờ cô đang làm gì.
Trong lòng Sơ Anh sinh ra sự giận dữ, xấu hổ và lúng túng, lưng cô cứng đờ, mưa bụi tạt lên đùi cô, thậm chí đã không còn thấy lạnh, trong hốc mắt nóng bừng chồng chất.
"Liên quan gì đến anh? Tránh ra đi."
Cô đẩy Lục Ký Hoài ra.
Nhưng dáng người cao lớn của Lục Ký Hoài sao có thể bị một chút sức lực của cô đẩy đi được?
Trước cửa sổ trên lầu, Hầu Kỳ Sơn và mấy người trong phòng đều đang góp vui nhìn xuống.
Hầu Kỳ Sơn nhỏ giọng nói: "Lại cãi nhau rồi, một người nóng nảy, một người lạnh lùng, tôi nghĩ không ra đấy, sao hai người này ở cạnh nhau là cứ như thế nhỉ, có thâm thù đại hận gì cả? Có phải Sơ Anh từng bị Ký Hoài lừa tình không?"
"Cậu đoán vậy cũng hợp lý đó." Một giọng nói bất cần đời khác vang lên bên cửa sổ.
Hai người đang nói chuyện, thì giọng nói trầm thấp của Lục Ký Hoài bên dưới cũng trở nên rõ ràng hơn khi tiếng mưa nhỏ đi.
"Nếu đều là ngồi uống rượu người ta thì cô cũng có thể xin tôi kia mà."