Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê

C7: Bảy

"Tôi còn rất nhiều tài liệu phải xem."

Phó Trình Hãn cúi đầu nhìn iPad, khóe miệng cong lên ý cười: "Em cứ yên tâm lái xe đi."

Trong lòng tôi thầm nhủ, nói nhiều nãy giờ mà có thấy anh xem tài liệu đâu! Hận không thể tống cổ anh xuống xe ngay lập tức.

Nhưng con bé nhát gan này giận mà chẳng dám nói, đành đổi chủ đề:

"Sếp Phó, tôi có thể lĩnh thêm lương tài xế không?"

"Lái xe cho lãnh đạo mới là tài xế, lái xe cho sếp tổng, chính là vợ sếp tổng. Mà vợ sếp tổng thì không cần lương."

Nhà tư bản Phó Trình Hãn thật tàn khốc và vô tình.

Đã hiểu, chỉ có giá trị thặng dư của nhân viên mới đáng giá. Tất cả giá trị của vợ sếp tổng đều xứng đáng bị áp bức.

Đèn xanh bật, tôi đạp mạnh chân ga, cho Phó Trình Hãn nếm trải cảm giác đụng lưng vào ghế. Trong từng lời chửi thầm, cảm giác lái xe thoải mái hơn hẳn. Sự tức tối đã lấn át sự hoảng loạn ban đầu.

Đến nơi còn sớm hơn dự kiến của Phó Trình Hãn mười phút.

"Tiến bộ nhanh hơn tôi nghĩ, quả nhiên em rất thông minh."

Phó Trình Hãn vừa xuống xe vừa khẳng định, còn đưa tay xoa đầu tôi. Nhưng vừa chạm vào, anh đã sững sờ rồi vội rụt tay lại như bị điện giật.

"Hôm nay tôi gội đầu rồi mà, không đến mức thế chứ…"

Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc, anh hắng giọng nói:

"Về sau sẽ có lúc em cần dùng xe gấp. Vậy nên, khi nào tôi rảnh sẽ tập lái xe cùng em, tập nhiều vào, lần sau sẽ không căng thẳng nữa."

Hóa ra anh ấy đang rèn luyện tôi...

Thời buổi này, giá giáo viên luyện lái còn đắt ngang lương. Nể mặt sếp tổng hạ mình còn không thu phí, tôi đành chấp nhận ý tốt của anh.

"Vâng sếp, cảm ơn sếp, sếp thật tốt. Chờ tôi luyện tốt, nhất định sẽ làm tài xế riêng cho anh!"

Ngàn bóc vạn bóc không bằng bóc nịnh bợ, sếp Phó quả nhiên rất hưởng thụ màn nịnh nọt này. Anh còn mời riêng tôi một bữa ăn thịnh soạn vượt tiêu chuẩn cơm công tác.

Sau đó, tôi hừng hực khí thế đến công ty mục tiêu – Tân Hợp Trí Năng.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ sếp tổng tự mình bàn dự án, tùy tiện "80 triệu, tôi mua!", há miệng là có thể "nhận thầu khắp ao cá" như trong phim truyền hình.

Hôm nay theo sát mới biết, tiền không phải cứ tùy tiện vứt, hứa hẹn cũng không phải cứ há miệng là nói.

Thái độ của Phó Trình Hãn ôn hòa nhưng lời nói lại sắc bén, từng câu đều đánh trúng điểm yếu. Nghe anh nói mà tôi không kiềm được mà gật đầu liên tục, hận không thể dâng hết tiền cho anh.

Chỉ là không hiểu hôm nay người phụ trách tiếp đón của Tân Hợp Trí Năng ăn phải thuốc gì. Vừa chê hạn mức đầu tư ít, vừa vội vàng muốn tăng giá ký lại hợp đồng, khiến người ta cảm giác như muốn kiếm chác rồi phủi tay ngay vậy.

Lời trong lời ngoài muốn chèn ép chúng tôi. Cuối cùng, cuộc đàm phán tan rã trong không vui.

Phó Trình Hãn cau mày, ngồi trên ghế phó lái, dùng iPad phân tích các loại số liệu mà tôi chẳng hiểu gì.

Tôi im lặng đến cửa hàng tiện lợi mua một lon Coca, giật nắp đưa cho anh:

"Sếp Phó, thái độ đối phương như vậy, chúng ta còn đầu tư nữa không?"

Phó Trình Hãn đáp: "Về cảm tính, tôi không muốn đầu tư, nhưng về lý tính thì đang lưỡng lự. Bọn họ có quyền sử dụng độc quyền trung tâm kỹ thuật dự án trong nước, tôi tiếc cái kỹ thuật này."

"Theo lý, công ty chúng ta đã đưa ra điều kiện rất tốt rồi, tôi không hiểu vì sao họ lại như vậy."

Vừa không muốn hợp tác, vừa tiếc tiền của chúng ta – thật mâu thuẫn.

"Chuyện khác thường ắt có điều lạ, tôi cần phải suy nghĩ lại."

Sếp Phó mặt ủ mày chau, tôi cũng không vui lây.

Đêm đó, sếp Phó "ngựa không ngừng vó" đi công tác để giải quyết vấn đề dự án quan trọng khác.

Còn tôi, tôi lấy tất cả tài liệu về Tân Hợp Trí Năng ra đọc kỹ, mong có thể cung cấp thêm thông tin để Phó Trình Hãn đưa ra quyết định.

Và tôi đã tìm ra điểm đột phá.

Tên nhóm kỹ thuật nước ngoài của trung tâm, trong tư liệu trước đó đều viết bằng chữ cái tiếng Anh viết hoa.

Tôi dốt tiếng Anh nên không có ấn tượng gì. Nhưng khi đổi sang chữ thường, tôi lập tức cảm thấy quen mắt.

Hóa ra đây là nhóm của Thẩm Nam Hiên!

Không chút do dự, tôi chủ động liên hệ với Thẩm Nam Hiên, hẹn gặp mặt.

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 7/10 • 0%