Thiên Hạ Kiêu Hùng

C50: Thoa ́ t thân tha ̀ nh công

Triệu Minh Thắng bo ̉ mi ̀ nh trong trâ ̣ n chiê ́ n, Ha ̣ Lu ̣ c cu ̃ ng bo ̉ mi ̀ nh, Vương Tam Lang bỏ mình, la ̣ i thêm ca ́ i chê ́ t đâ ̀ u tiên cu ̉ a Trương Cẩm Đoạn nư ̃ a. Tâ ́ t ca ̉ la ̀ bô ́ n ngươ ̀ i bo ̉ ma ̣ ng. Lưu Giản va ̀ Ma ̃ Chước bi ̣ thương. Điê ̀ u na ̀ y đa ̃ la ̀ sư ̣ vô cu ̀ ng may mă ́ n trong sư ̣ bâ ́ t ha ̣ nh khi rút phải cây thăm chết. Co ́ hai ngươ ̀ i vo ̃ nghê ̣ cao cươ ̀ ng la ̀ Dương Nguyên Khánh không những thế còn Dương Tư Ân, nê ́ u không thi ̀ toa ̀ n quân cu ̉ a ho ̣ se ̃ bi ̣ diê ̣ t, không co ̀ n ai sô ́ ng so ́ t.

Dương Nguyên Khánh quỳ trên mặt đất, va ́ i đâ ̀ u vê ̀ phương Bă ́ c, đê ̉ tiê ̃ n đưa ba ngươ ̀ i anh em đa ̃ bo ̉ mi ̀ nh. Hă ́ n không thê ̉ na ̀ o lâ ́ y la ̣ i đươ ̣ c thi thê ̉ cu ̉ a bo ̣ n ho ̣ thật sự là vậy. Thâ ̣ m chi ́ không biê ́ t di nguyê ̣ n cu ̉ a ho ̣ la ̀ gi ̀.

- Ta Dương Nguyên Khánh lúc này đây xin thề ră ̀ ng nhâ ́ t đi ̣ nh se ̃ chăm so ́ c tô ́ t cha me ̣ vơ ̣ con ca ́ c huynh đê ̣. Xin ba ngươ ̀ i huynh đê ̣ an nghi ̉!

Hắn dập đầu ba cái, chậm rãi đứng lên. Lu ́ c này hắn bỗng nhiên cảm giác phía sau hiện diện một chút ánh lửa, trong lo ̀ ng kinh nga ̣ c, vô ̣ i quay đâ ̀ u la ̣ i nhi ̀ n thi ̀ la ̀ Khang Ba Tư.

Ngươ ̀ i Túc Đặc Khang Ba Tư đo ́ vô cu ̀ ng may mă ́ n. Y không bi ̣ thương, cu ̃ ng pha ́ vây tha ̀ nh công. Y va ̀ Uất Trì Đôn một tả một hữu đi theo sau Dương Nguyên Khánh. Thành thật mà nói, tuy y không biê ́ t vo ̃ thế nhưng la ̣ i thoa ́ t đươ ̣ c đa ̣ i na ̣ n.

Khang Ba Tư châm lửa mô ̣ t miê ́ ng va ̉ i. Y quy ̀ trên đâ ́ t lâ ̉ m bâ ̉ m, câ ̀ u nguyê ̣ n trước ngo ̣ n lư ̉ a. Y la ̀ hoả giáo đồ, thờ phụng thần ánh sáng Ahulamazida. Y hiện tại đang ca ̉ m ta ̣ chủ thần phù hộ cho mi ̀ nh thoa ́ t đươ ̣ c đa ̣ i na ̣ n.

Trên tha ̉ o nguyên không đươ ̣ c phe ́ p đô ́ t lư ̉ a nhưng Dương Nguyên Khánh thâ ́ y ngọn lửa rất nhỏ, tă ́ t ngay trong giây la ́ t nên không đê ̉ y ́ đê ́ n Khang Ba Tư nư ̃ a. Đơn giản là hă ́ n dịch chuyển đê ́ n bên ma ̃ chước, du ̀ ng thuô ́ c cu ̉ a mi ̀ nh tri ̣ vê ́ t thương cho anh ta. Ma ̃ Chước la ̀ bi ̣ thương ngoa ̀ i da, không nă ̣ ng. Dương Nguyên Khánh an ủi anh ta vài câu rô ̀ i la ̣ i đi đê ́ n bên Lưu Gia ̉ n.

Cũng phải thừa nhận là lưu giản tru ́ ng ba mu ̃ i tên. Cu ̃ ng may la ̀ gân cô ́ t anh ta cươ ̀ ng tra ́ ng, không bi ̣ thương chô ̃ hiê ̉ m, vâ ̃ n sô ́ ng đươ ̣ c. Chi ̉ la ̀ ma ́ u cha ̉ y qua ́ nhiê ̀ u nên trông anh ta vô cu ̀ ng yê ́ u ơ ́ tDương Tư Ân quỳ ở một bên băng bo ́ miê ̣ ng vê ́ t thương cho anh ta.

- Anh thê ́ na ̀ o rô ̀ i?

Thực tế là, dương nguyên khánh thấp giọng hỏi.

Lưu Giản chậm rãi mở to mắt, yê ́ u ơ ́ t nhê ́ ch miê ̣ ng no ́ i:

- Hỏa Trưởng, sau khi hô ̀ i kinh, tôi mơ ̀ i anh đê ́ n Ba ́ ch Diê ̣ u lâ ̀ u. Các cô nương ở đó thực sự là giống như hoa như ngọc.

- Xem ra đươ ̣ c đâ ́ y, không chê ́ t đươ ̣ c đâu!

Dương Nguyên Khánh cười rô ̀ i lâ ́ y ra mô ̣ t viên thuô ́ c đưa va ̀ o miê ̣ ng anh ta, lâ ́ y rươ ̣ u ro ́ t va ̀ o miê ̣ ng anh ta. Rô ̀ i la ̣ i đưa mô ̣ t viên thuô ́ c cho Dương Tư Ân:

Ca ́ i na ̀ y du ̀ ng rươ ̣ u đê ̉ điê ̀ u ho ̀ a, đă ́ p lên vê ́ t thương bên ngoa ̀ i cu ̉ a anh ta, hiê ̣ u qua ̉ tô ́ t lă ́ m.

Dương Tư Ân nhâ ̣ n lâ ́ y viên thuô ́ c, no ́ i khe ̃ vơ ́ i Dương Nguyên Khánh:

Anh đi xem Uâ ́ t Tri ̀ thê ́ na ̀ o, anh ta hi ̀ nh như cu ̃ ng bi ̣ thương đâ ́ y.

Dương Nguyên Khánh kinh nga ̣ c quả là như thế. Hă ́ n đư ́ ng dâ ̣ y nhi ̀ n xung quanh, chi ̉ nhi ̀ n thâ ́ y ca ́ ch đo ́ tâ ̀ m hai mươi mâ ́ y bươ ́ c, mô ̣ t bo ́ ng đen đang ngô ̀ i xô ̉ m bên bơ ̀ sông, Dương Nguyên Khánh liền chậm rãi bươ ́ c qua đo ́.

-Ai đó?

Trong bo ́ ng đêm tiê ́ ng no ́ i ca ̉ nh gia ́ c cu ̉ a Uất Trì Đôn vang đê ́ n là điều không thể phủ nhận. Con chim ưng đa ̃ không co ̀ n ơ ̉ bên ca ̣ nh y cho vì vậy y câ ̉ n thâ ̣ t mô ̣ t ca ́ ch kha ́ c thươ ̀ ng.

- Là tôi, Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh đi lên trước thâ ́ y y đa ̃ cơ ̉ i a ́ o gia ́ p să ́ t ra, lô ̣ ra ca ́ nh tay tră ́ ng như là tuyê ́ t va ̀ đang băng bo ́ vê ́ t thương cho mi ̀ nh. Thâ ́ y Dương Nguyên Khánh la ̣ i gâ ̀ n thi ̀ vô ̣ i vô ̣ i va ̀ ng va ̀ ng lâ ́ y tâ ́ m a ́ o gia ́ p che lâ ́ y thân thê ̉ cu ̉ a mi ̀ nh.

Dương Nguyên Khánh ngô ̀ i xô ̉ m trươ ́ c mă ̣ t hă ́ n, cươ ̀ i cươ ̀ i:

Bản thân tôi đê ́ n giu ́ p câ ̣ u ma ̀. Câ ̣ u không tiê ̣ n tư ̣ la ̀ m.

- Không, đư ̀ ng đô ̣ ng va ̀ o mình.

Uất Trì Đôn lu ̀ i vê ̀ phi ́ a sau mô ̣ t bươ ́ c, tro ̣ ng tâm không vư ̃ ng, te ́ nga ̃ xuô ́ ng đâ ́ t. Trong a ́ nh mă ́ t y co ́ nô ̃ i sơ ̣ ha ̃ i la ̣ thươ ̀ ng.

Dương Nguyên Khánh thở dài trong lòng một tiếng, đa ̀ nh thấp giọng phát ngôn:

- Uất Trì, tôi no ́ i vơ ́ i câ ̣ u mô ̣ t bi ́ mâ ̣ t. Thư ̣ c ra tôi co ̀ n nho ̉ hơn câ ̣ u năm tuô ̉ i đo ́.

- Anh mơ ́ i...

Uất Trì Đôn kinh ngạc nhìn hắn. Mô ̣ t lu ́ c lâu sau mă ̣ t cô đo ̉ lên, cu ́ i đâ ̀ u, thâ ́ p gio ̣ ng no ́ i:

- Anh biê ́ t rô ̀ i sao?

Thực tế là, - sa ́ ng nay tôi nhi ̀ n thâ ́ y lô ̃ trên tai cu ̉ a cô. Cũng phải thừa nhận là yên tâm di chuyển, tôi không no ́ i gi ̀ đâu. Ai cu ̃ ng co ́ bi ́ mâ ̣ t riêng cu ̉ a mi ̀ nh ma ̀, đu ́ ng không?

Uất Trì Đôn nghi ̃ ră ̀ ng hă ́ n vâ ̃ n chi ̉ la ̀ mô ̣ t thiê ́ u niên nên sư ̣ căng thă ̉ ng trong lo ̀ ng cu ̃ ng bơ ́ t đi. Cô că ́ n môi:

- Anh đư ̀ ng co ́ no ́ i nha. Có một điều đáng chú ý là bản thân tôi se ̃ bi ̣ bo ̣ n ho ̣ ha ̣ i chê ́ t đo ́.

Kỳ cực kỳ cô không biết ră ̀ ng, trong doanh tra ̣ i quân đô ̣ i, binh li ́ nh loa ̣ i giô ́ ng như cô, co ́ chu ́ t giô ́ ng như phu ̣ nư ̃ kia thi ̀ cu ̃ ng nguy hiê ̉ m như phu ̣ nư ̃ vâ ̣ y. Nê ́ u giống như cô không co ́ con chim ưng thi ̀ sơ ́ m đa ̃ bi ̣ đa ́ m binh li ́ nh thô ba ̣ o xâm pha ̣ m rô ̀ i. Cô nhâ ̣ p ngu ̃ thơ ̀ i gian không lâu thi ̀ đa ̃ lô ̣ ra râ ́ t nhiê ̀ u sơ hơ ̉ rô ̀ i.

- Yên tâm, tôi se ̃ không no ́ i đâu. Tôi se ̃ tri ̣ vê ́ t thương cho cô điều này thật rõ ràng.

Dương Nguyên Khánh lấy ra mô ̣ t viên thuô ́ c, du ̀ ng rươ ̣ u với mục đích điều hòa, kéo tấm áo giáp từ trên người cô ra. Cô ta trúng một mũi tên, mũi tên đã từng được nhổ ra, vết thương cũng đã được rửa sạch. Có một điều đáng chú ý là thế nhưng vẫn còn chưa kịp băng bó. Vết thương chỗ hõm ở phía sau trên lưng, máu thịt lẫn lộn. Dù cô nhận biết Dương Nguyên Khánh là thiếu niên tuy nhiên dù sao cũng to cao giống như người trưởng thành, Uất Trì Đôn vẫn cứ là hơi thẹn thùng cúi đầu là điều không thể phủ nhận.

- Cắn chặt răng vào, hơi đau đấy.

Hắn đắp thuốc lên vết thương của cô. Uất Trì Đôn đau đến run cả người, trán toát mồ hôi lạnh, răng cắn vào nhau canh cách. Quả thực, lúc này từ xa truyền đến tiếng kêu như heo rống của lưu giản. Anh ta cũng đang đắp thuốc.

Dương Nguyên Khánh lấy ra mô ̣ t ma ̉ nh va ̉ i sơ ̣ i đay nho ̉, nhanh cho ́ ng băng bo ́ vê ́ t thương cho cô, rô ̀ i la ̣ i lâ ́ y ra mô ̣ t viên thuô ́ c đưa cho cô:

Đơ ̣ i mô ̣ t chu ́ t rô ̀ i du ̀ ng rươ ̣ u đê ̉ uô ́ ng. Cô chi ̉ uô ́ ng mô ̣ t nư ̉ a thôi, co ́ thê ̉ bô ̉ ma ́ u cho cô đâ ́ y.

- Cảm ơn Hỏa Trưởng!

Uất Trì Đôn cảm tạ một tiếng, nhanh cho ́ ng mă ̣ c quâ ̀ n a ́ o la ̣ i rồi lại khoác thêm tấm áo giáp minh quang. Cô có chút hơi sợ hãi thở dài một hơi.

Tôi cứ tưởng hôm nay chết chắc rồi. Không ngờ vẫn sống được. Thật là may mắn quá.

- Không chỉ như thế, cô còn lập công nữa. Phải thừa nhận rằng, thiên phu trưởng kia là do cô bắn chết, tôi chẳng bao lâu nữa sẽ báo công cho cô.

Uất Trì Đôn lắc đầu:

Tôi không cần báo công. Công là do Bàn Ngư điều này thật rõ ràng. Tôi vẫn còn phải làm ưng nô chẳng còn gì để bàn cãi.

- Cái này tôi tự biết, sẽ không làm khó cô đâu.

Dương Nguyên Khánh cười cười, xoay người liền đi. Uất Trì Đôn cắn môi, thâ ́ p gio ̣ ng go ̣ i hă ́ n la ̣ i:

Có một điều đáng chú ý là - ho ̉ a trưởng!

- Còn có chuyện gì sao?

Uất Trì Đôn bước đến bên cạnh hắn, đi so ́ ng vai bên ca ̣ nh hă ́ n, no ́ i nho ̉: chính là thế.

Uất Trì Đôn là tên cu ̉ a anh trai tôi. Cá nhân tôi tên la ̀ Uất Trì Oản. Chi ̉ co ́ mi ̀ nh anh biê ́ t thôi đâ ́ y.

- Ô ̀, tôi hiê ̉ u rô ̀ i. Yên tâm, cá nhân tôi se ̃ giư ̃ bi ́ mâ ̣ t cho cô.

Hai người cùng nhau trơ ̉ vê ̀. Dương Tư Ân luôn chăm chu ́ nhi ̀ n bo ̣ n ho ̣. Ky ̀ thâ ̣ t Dương Tư Ân cũng đoán được Uất Trì Đôn nư ̃ nhi. Chă ̉ ng qua la ̀ Dương Tư Ân nghĩ đến Dương Nguyên Khánh đa ̃ thi ́ ch cô ta vì vậy mơ ́ i giư ̃ yên lă ̣ ng tựa như thê ́. Anh ta không pha ̉ i la ̀ ngươ ̀ i ha ́ o să ́ c. Quan tro ̣ ng hơn la ̀ anh ta đa ̃ nhi ̀ n ra đươ ̣ c thân phâ ̣ n cu ̉ a Dương Nguyên Khánh.

Anh ta cu ̃ ng co ́ â ̉ n khu ́ c kho ́ no ́ i. Phải nói rằng, anh ta vô ́ n tên la ̀ dương ân, vốn sớm đã từng là quan quân. Năm ngoái anh ta đã từng đảm nhiệm trưởng nhóm hai trăm người, cùng với đại quân tấn công Cao Cú Lệ. Nhưng bởi vì có được dịch bệnh lưu hành trong quân thật sự là vậy. Thủ hạ của anh ta chết hơn phân nửa là điều hiển nhiên. Anh ta sợ hãi liền đào ngũ.

Về đến quê hương, anh ta phát hiện mình trước đây đã bị quan phủ truy nã, không đường nào thoát được, đành phải cùng Lưu Giản đổi tên, thông qua những mối liên hệ trước đây để trà trộn vào trong quân, muốn lập công chuộc tội. Dương Nguyên Khánh là cháu của chủ soái Dương Tố, đối với anh ta mà phát biểu thì vô cùng quan trọng là điều hiển nhiên. Trình bày không chừng còn có thể có được tiền đồ quả là như thế. Chính bởi như thế anh ta mới có thể đặc biệt nghiền ngẫm suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh có cái nhìn khác về Uất Trì Đôn. Anh ta đương nhiên cũng khát khao giả bộ hồ đồ. Không duy nhất có như thế, anh ta còn khát khao trói buộc Lưu Giản, không để y làm hại chuyện đại sự của mình.

Quả thực, dương nguyên khánh đi tới, thâ ́ y con ngư ̣ a chiê ́ n hiện tại đang dâ ̀ n hô ̀ i phu ̣ c liê ̀ n no ́ i vơ ́ i mo ̣ i ngươ ̀ i:

Thành thật mà nói, - chu ́ ng ta chưa thoa ́ t nguy hiê ̉ m đâu. Mo ̣ i ngươ ̀ i lên ngư ̣ a tiến tới, mau rơ ̀ i xa nơi na ̀ y.

Mọi người lên ngựa, lô ̣ i qua nươ ́ c, vươ ̣ t qua con sông nho ̉ tiê ́ p tu ̣ c tiến bê ̀ phi ́ a Nam, râ ́ t nhanh biê ́ n mâ ́ t trong ma ̀ n đêm mơ ̀ mi ̣ t cu ̉ a tha ̉ o nguyên.

Bốn ngày sau, khi doanh tra ̣ i lơ ́ n cu ̉ a quân Tu ̀ y xuâ ́ t hiê ̣ n nơi tâ ̣ n cu ̀ ng tha ̉ o nguyên, ho ̣ ca ̉ m đô ̣ ng vô cu ̀ ng. Ho ̣ cu ̀ ng nhau hoan hô lên, buông dây cương cha ̣ y vê ̀ phi ́ a doanh tra ̣ i.

……….

Sau nửa canh giờ, Dương Nguyên Khánh đa ̃ xuâ ́ t hiê ̣ n ta ̣ i doanh tra ̣ i lơ ́ n trung quân. Bên trong tra ̣ i lơ ́ n co ́ hai ngươ ̀ i, mô ̣ t la ̀ ông nô ̣ i Dương Tô ́, co ̀ n mô ̣ t ngươ ̀ i nư ̃ a hă ́ n chưa gă ̣ p bao giơ ̀. Ngươ ̀ i na ̀ y chư ̀ ng khoa ̉ ng năm mươi tuô ̉ i, da ́ ng ngươ ̀ i to cao, hai ca ́ nh tay râ ́ t da ̀ i, da ngăm đen, bên trong đôi mă ́ t a ́ nh lên y ́ cươ ̀ i gia ̉ o hoa ̣ t. Nê ́ u như chi ̉ nhi ̀ n bo ́ ng thôi thi ̀ râ ́ t giô ́ ng Ngư Câu La.

Đứa cháu bình yên trở về, sự căng thẳng mấy ngày nay của Dương Tố đã được thả lỏng. Ánh mắt y đầy tán thưởng nhìn Nguyên Khánh. Y rất hài lòng với biểu hiện của đứa cháu mình. Y thông qua thư chim ưng đưa tin thì đã biết được tình báo của Đạt Đầu Khả Hãn. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc chiến thắng Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh tiến lên một bước quì một gối xuống:

- Mạt tướng Dương Nguyên Khánh tham kiến đại soái!

- Đứng lên đi!

Dương Tố ấn vào bả vai rắn chắc của hắn:

- Cháu có thể sống sót trở về, ta vô cùng hạnh phúc.

Rồi y quay sang nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: có thể dễ dàng nhận thấy.

- Trưởng Tôn tướng quân. Đây chính là cháu trai Nguyên Khánh của ta, đảm nhiệm Hỏa Trưởng quân thám báo thứ nhất. Lần này chính là nó vừa dẫn đầu đám thủ hạ tìm được chủ lực của Đạt Đầu.

Người đàn ông trung niên tên là Trưởng Tôn Thịnh, tổ tiên là hoàng tộc Bắc Ngụy. Y là người đầu tiên vương triều đại Tùy đối phó Đột Quyết. Chính là lúc y thực thi kế hoạch phản gián khiến cho Đột Quyết phân liệt thành Đông Tây Đột Quyết. Có thể bảo là hiện diện công lao. Y rất giỏi mưu kế, rất được Dương Kiên coi trọng. Y về sau sinh một cô con gái, đó chính là hoàng hậu Trưởng Tôn trong lịch sử.

Trưởng Tôn Thịnh thấy Dương Nguyên Khánh tuy là cháu của chủ soái tuy nhiên thêm lần nữa không hề có sự phù hoa mà cử duy nhất một lần nữa rất điềm đạm, chắc chắn liền có cảm tình tốt ngay. Y lại nghe nói hắn không ngại nguy hiểm, đích thân lên thảo nguyên hầu tìm kiếm chủ lực của Đột Quyết thì vô cùng tán thưởng dũng khí đó của hắn. Y vuốt râu khen:

- Thiếu tướng quân lấy thân tạo ra gương, thật không hổ danh là cháu của Việt Quốc Công. Đại Tùy ta một lần nữa thêm một thiếu niên anh hùng!

Dương Tố nhìn thấy vết máu ở khe hở của áo giáp liền đoán được hắn đã gặp phải quân Đột Quyết. Y không khỏi chau mày nói:

Các ngươi gặp trạm canh gác của Đột Quyết sao?

- Vâng, chúng cháu gặp một đội canh gác hai trăm người của Đột Quyết, vừa mới xảy ra một trận ác chiến.

Dương Nguyên Khánh liền kể một lần nữa từ lúc phát hiện ra động núi, kể lại hết những gì đã xảy ra một cách tỉ mỉ, cuối cùng nói:

Thủ hạ của cháu có mười người, bốn người bỏ mạng, ba người bị thương, cuối cùng mới phá vây ra được. Mong đại soái nhớ công các thủ hạ của cháu để thêm trợ cấp cho bọn họ.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 50/1076 • 0%