Thiên Giới Hoàng Hậu

C123: Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân

Có thể thấy rằng thái hậu quát một tiếng, khiến lý công công một câu nói cũng không dám nói, chỉ quỳ trên mặt đất nghe dạy bảo, dù vậy, thái hậu nương nương sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, trên đại điện, ngoại trừ lý công công đang quỳ, mặt khác còn quỳ thêm vài tên cung nữ, lúc này ai mà dám lên tiếng, không phải không muốn sống nữa sao.

Có thể thấy rằng bỗng nhiên ngoài cửa điện có tiếng bước chân truyền đến, thủ vệ cung nữ khom người bẩm báo: “ nương nương, hoàng hậu nương nương cầu kiến. ”

“ Ừ? ” Thái hậu lông mài nhảy lên, vẻ tàn ác lạnh lẽo bức người trên mặt trong nháy mắt tản mát ra thành hồng quang, khóe môi nở nụ cười huyết tinh, âm trầm phất tay: “ Để cho nàng vào đi. ”

“ Dạ, nương nương. ” Cung nữ ánh mắt hiện diện chút chỉ mỗi hoảng sợ, môi khẽ run, động tác linh hoạt lui xuống, nàng cũng không dám nhắc tới việc hoàng hậu nương nương mang theo hai kẻ sở hữu nhiều vết thương chồng chất, nữ nhân kia ngã trái ngã phải, các nàng chính là tâm phúc của thái hậu Hoạ Mi cùng tiểu Thu. Trước đây, ở nơi này luôn cùng nhau vênh váo hung hăng, hiện tại thấy hai nàng bị xử phạt, tuy rằng nàng sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn cứ có chút vui sướng, cung nữ vừa lui xuống.

Trên đại điện thái hậu nương nương điều chỉnh tuyệt vời hô hấp, sửa sang lại một chút dung nhan, phất phất tay cường thế mệnh lệnh: “ Tất cả đứng lên, cút qua một bên. ”

“ Dạ, nương nương. ” Chúng nô tài đều thở dài một hơi, nhưng vừa nghĩ tới người mới đến, trái tim không tự chủ được nhảy mạnh lên, hoàng hậu cũng không phải dễ vào thời điểm dễ, hậu cung thực sự là không được an bình rồi, còn có quý phi nương nương, cùng nữ nhi của Tây Môn tướng quân, chỉ sợ hồ nước này càng ngày càng đục, không có ánh mặt trời.

Có một điều đáng chú ý là ngoài cửa điện, một đạo bóng dáng nhanh nhẹn thướt tha thản nhiên tiến tới tới, quanh thân bao phủ mùi thơm thanh tuyệt, đứng yên trên đại điện, thật giống như một gốc cây vô cốc u lan, mi tâm lạnh nhạt, ánh sáng trí tuệ lưu chuyển trên đó, tạo ra cho người ta chỉ mỗi đòi hỏi liếc mắt nhìn, liền thấy được tâm trí bất phàm, mộc thanh dao mặc bộ y phục bằng gấm hoa hồng màu tím, được cắt may khéo léo buột chặc chỗ lưng áo tạo vì thế dáng điệu mảnh khảnh cực kỳ, màu thứ hai của y phục là áo choàng màu vàng, tóc đen dài như mây được vấn cao lên, lộ ra đường cong của chiếc cổ trắng ngần mê người, làm cho người nhìn ngây ngẩn ra.

Thái hậu nương nương ngồi ở trên cao đang tức giận rất nhiều, cũng do nữ nhân trước mắt rất được hoan nghênh, nữ nhân này đúng là gặp may mắn, thơm ngát tươi đẹp, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh, đáy lòng lại sinh ra sự tiếc nuối nhợt nhạt, vì sao nàng không phải là hài tử của Sở gia.

“ Thanh Dao thỉnh an thái hậu nương nương. ”

“ Ban thưởng tọa. ” thanh âm của thái hậu nương nương lạnh nhạt, Mộc Thanh Dao cũng không tức giận, càng không có được chỗ nào để e ngại, mặt không đổi sắc, cười nhìn thái hậu, mâu quang khẽ chuyển động, thân thiết mở miệng: “ Thái hậu nương nương thân thể không thoải mái sao? Nắm giữ ước muốn Thanh Dao mời ngự y đến hay không? ”

Ánh mắt ôn nhuận, nụ cười thanh nhã, tạo ra cảm giác khoan khoái sinh động giống như nước chảy mây trôi, một giọt nước cũng không lọt, tạo thái hậu nhìn ở trong mắt, hận ở trong lòng, nhưng đồng thời trong đáy lòng xen lẫn một tầng thán phục, người thông minh cứng cỏi thì vì thế phối hợp với nhau chính là thế.

“ Hoàng hậu thực sự là có lòng a. ” là điều không thể phủ nhận.

Bên cạnh tiểu Lý tử trước đây đã dẫn hai cung nữ, mang ghế cho Mộc Thanh Dao ngồi, bên trên còn lót tấm đệm ngồi bằng gấm, Mộc Thanh Dao ung dung thản nhiên ngồi xuống, chậm rãi vén môi cười: “ Thái hậu thân thể nặng tựa thái sơn, tại sao có thể qua loa được? Nếu như là thái hậu nương nương thực sự khó chịu, ngàn vạn không thể trì hoãn, bệnh lâu thành tật, thế thì hết sức phiền toái, hoàng thượng chẳng bao lâu nữa sẽ bị thương tâm. ”

Mộc Thanh Dao hình dáng tự nhiên hiền hoà, vô cùng giống như một con dâu chân chính, thái hậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không tiện mở miệng, chỉ một đôi ánh mắt “ lên mặt nuốt người ” hung tàn thỉnh thoảng bắn ra hàn quang, đáng tiếc nữ nhân trên đại điện hình như không nhận biết, bản thân cứ nói chuyện tự nhiên, cho đến khi sắc mặt thái hậu càng ngày càng khó coi, mắt thấy nàng ta muốn phát tác, nàng mới mang vẻ mặt nhàn nhã mở miệng.

“ Kỳ thực hôm nay Thanh Dao qua đây là giữ chuyện tìm thái hậu nương nương. ”

“ Chuyện gì? ” Thái hậu nhíu mày, nàng hiện tại duy nhất hy vọng lập tức đem nữ nhân này đuổi ra ngoài, nguyên nhân là do sao bản thân ở trong cung sinh sống nhiều năm, lại đấu không thêm lần nữa nàng ta, bất kể là miệng lưỡi, lòng can đảm, sự hiểu biết, còn có mưu lược, chẳng lẽ thực sự để cho nàng ta ở trong cung vô pháp vô thiên hay sao?

Tuyệt đối không!

Trong con ngươi của thái hậu hiện lên hàn quang, khóe môi khắc sâu sát khí mãnh liệt.

“ Phượng Loan cung Hoạ Mi cùng tiểu Thu, sau lệnh cấm ban đêm lại dám rời khỏi Phượng Loan cung, bản cung tra hỏi nơi đến của các nàng, các nàng nói phụng ý đơn thuần của thái hậu nương nương hành sự, không biết thái hậu nương nương có được ra mệnh lệnh này hay không? ”

Ngữ khí của nàng lành lạnh, không hờn không giận, thần sắc tự giữ một cỗ nghiêm khắc cùng uy nghiêm, khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, mặc dù tủm tỉm nhưng vẫn xây dựng cho người ta hoảng sợ, trên đại điện một chút âm thanh cũng không có, ánh mắt của mọi người đồng loạt cùng nhau nhìn về phía thái hậu nương nương đang ngồi trên cao.

Phàm là người sống ở trong cung đều biết Hoạ Mi cùng tiểu Thu là tỳ nữ Quảng Dương cung, hiện tại hoàng hậu nương nương lấy việc này đến hỏi thái hậu, cảm thấy quái dị thế nào ấy.

Thái hậu ở trên cao, ánh mắt tối lại, nguyên lai Hoạ Mi cùng tiểu Thu đã bị nữ nhân trước mắt thu thập, cho nên mới không thể tới báo cáo tin tức, nữ nhân này cực kỳ nhanh tay nhanh chân, các nàng quả nhiên thất bại trong gang tấc, làm cho Nam An vương thoát được tội. Nam An vương là phụ tá đắc lực của hoàng thượng, nàng vốn một lòng muốn trừ bỏ hắn, không nghĩ tới bị nữ nhân trước mắt phá hủy chuyện thuận lợi, thái hậu trong lòng cừu hận, đã từng đạt đến khắc cốt ghi xương, có nữ nhân này sẽ không có nàng, có nàng sẽ không có nữ nhân này.

Mộ Dung Lưu Tôn, ngươi cho nữ nhân này tiến cung, không phải là muốn cho nàng ta cùng ai gia đấu sao? Ai gia không tin, ai gia chẳng bao lâu nữa sẽ đấu không lại còn nữ nhân này, ngươi cứ chờ đó cho ai gia.

“ Hoàng hậu trình bày cái gì đó, ai gia làm sao lại đem người an bài đến Phượng Loan cung đâu? Thành thật mà nói, ai gia người đã già, từ lâu mặc kệ chuyện trong cung, hai nha đầu kia ăn lên tiếng lung tung, thật nên hảo hảo vả miệng, ” thái hậu cắn răng lên tiếng, hai cung nữ kia vừa không còn tác dụng, giữ một lần nữa cũng chỉ mỗi trói buộc mà thôi, không bằng giao cho hoàng hậu xử lý.

“ Thái hậu thánh minh, Thanh Dao cũng cho rằng chẳng khác gì như thế, vì thế đã hảo hảo dạy dỗ các nàng, sau này làm chuyện gì cũng cần phải động não, đừng tùy tiện đem ai mang ra, thái hậu nương nương là một trưởng bối nhân từ, tiến hành sao giữ thể tạo cái loại chuyện của bọn trộm đạo đâu, những việc này chỉ mỗi có những người hạ đẳng rách việc mới làm thôi. ” ( TT: cúi đầu bội phục tỷ, chửi xéo người ta mà họ không thể nào phản bát được, phải học hỏi thui ^. ^ )

Lời của hoàng hậu mạnh dạn cay cú, thanh âm không còn ôn nhuận thanh tao lịch sự như trước, bây giờ giống như người đàn bà chanh chua mặt trầm xuống lạnh lẽo, u ám hung tàn, ánh mắt bắn ra tia sáng khiếp người, trên đại điện, thái giám cùng cung nữ đều bị hù đến mức mặt đổ mồ hôi lạnh, thái hậu nương nương nghe xong lời nói sắc mặt càng tái nhợt dọa người, hoàng hậu nương nương lại làm như không biết.

Phải nói rằng, “ được rồi, thanh dao đã dùng cung hình trừng phạt các nàng, làm cho các nàng hiểu ở trong cung cái gì vì thế phát biểu cái gì không nên thổ lộ. ”

“ Ngươi … ” Thái hậu tức giận đến trừng mắt, một câu nói cũng thốt lên không nên lời, tiếng thở càng ngày càng nặng, bên cạnh Lý công công vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy thân hình của thái hậu, giúp nàng dễ thở hơn, vô cùng lâu sau thái hậu mới chậm rãi đều hòa hơi thở, Lý công công nhỏ bé giọng trấn an nàng: “ Thái hậu nương nương, thân thể quan trọng hơn a. ”

Thái hậu sắc mặt mặc dù lạnh, cũng không nói nữa lời, nàng biết nữ nhân trước mắt ước muốn chọc giận nàng, làm cho nàng không kịp suy nghĩ mở miệng nói ra những đều không vì vậy lên tiếng, bất quá nàng tuyệt đối sẽ không hầu cho nàng ta nắm được nhược điểm, sự phẫn nộ lúc nãy cũng trước đây đã qua, sắc mặt dù lạnh, song cuối cùng cũng trấn định lại, lúc này nàng thất bại, không có nghĩa là tiếp theo cũng bại, cuối cùng nàng cũng triệt để nhận thức được bản lĩnh nữ nhân này, đó chính là phải ngăn chặn không thể gấp, nàng muốn từng bước từng bước một mà tiến hành, nàng không tin không trị được nàng ta.

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 123/442 • 0%