Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

C288: Pháo hôi trong truyện trọng sinh ( 46 )

Lưu Hồng Mai cố nặn ra nụ cười tươi, lên tiếng: “ Dù sao Nhậm Tân cũng là em đám đó con, bác trai con tới tìm, nhờ con hỏi một câu xem nhà máy có thể viết thư thông cảm không, như vậy … Như bởi vậy Nhậm Tân có thể giảm được vài năm tù. ”

Con trai con dâu tới cầu xin, Lưu Đại Ngân không hề tức giận. Bà ấy giữ thể lý giải tâm trạng của người nhà bọn đó Nhậm, con trai xảy ra chuyện, có người xây dựng cha xây dựng mẹ nào là không nghĩ mọi cách để mà cứu vãn chứ?

Đáng thương cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ trong thiên hạ.

Nhưng lý giải là một chuyện, tồn tại buông tha hay không lại còn là chuyện khác. Nhậm Tân đã gây ra tổn thất rộng lớn tựa như thế do đó cho nhà máy, nếu bà ấy buông tha, sau này bà ấy còn quản lý nhà máy thế nào?

Quả thực, “ lưu trụ, hồng mai, chưa tuyên bố tới vấn đề danh dự của nhà máy, chỉ tính riêng tổn thất mười mấy vạn nhậm tân gây ra cho nhà máy thôi, hai đứa nói phải thực thi sao bây giờ? ” lưu đại ngân hỏi.

Không đợi con trai con dâu trả lời, Lưu Đại Ngân trước đây trước đây đã nói tiếp: “ Gia đình Nhậm Tân đơn thuần là gia đình bình thường, đa phần số tiền cậu ta kiếm được từ làm hàng giả cậu ta đều tiêu hết rồi, mười mấy vạn này ai đền bù? Hơn nữa, đối với một nhà máy mà trình bày, danh dự là quan trọng nhất, hiện tại danh dự của nhà máy bị cậu ta phá hỏng rồi, chuyện này thì đền bù thế nào? ” chính là thế.

Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai đều không trình bày gì.

Lưu Đại Ngân: “ Hồng Mai, con về bảo với bác bá con, chuyện Nhậm Tân, mẹ nghe theo phán quyết của pháp luật, mẹ chẳng bao lâu nữa sẽ không viết thư thông cảm, bảo bọn chúng không đòi hỏi tới tìm mẹ. ” chính là thế.

Lưu Hồng Mai cúi đầu, ngập ngừng nói: “ Mẹ, con nhận ra rồi. Thực tế là, ”

Lưu Đại Ngân đổi sang đề tài khác, bắt đầu hỏi chuyện mấy đứa cháu. Mãi cho đến khi ra về, Lưu Hồng Mai vẫn rầu rĩ không vui.

Cũng phải thừa nhận là mẹ cô ta vẫn hiện đang ở nhà chờ tin tức đó, cô ta phải ăn bảo thế nào đây? Lên tiếng thẳng mẹ chồng cô ta không đồng ý, bảo bác bá không cần thiết tới cầu xin sao?

Nhớ tới tính tình của mẹ mình, Lưu Hồng Mai lại đau đầu.

Đến tận bây giờ mẹ cô ta vẫn còn mọi lúc luôn luôn tự hào nhà bà ta là người thành phố, là giai cấp công nhân quang vinh, còn nhà nhóm đó Lý chỉ mỗi là nông dân, tuy rằng mở nhà máy kiếm được chút tiền mặc dù vậy về xuất thân căn bản không so được với nhà bà ta. Hiện tại bà ta có việc đòi hỏi nhà chúng Lý giúp đỡ, chắc chắn nhà nhóm đó Lý sẽ nể mặt thông gia vài phần … có thể dễ dàng nhận thấy.

Nhưng nhìn ý tứ của mẹ chồng, chắc chắn bà ấy chẳng bao lâu nữa sẽ không buông tha cho em họ. Phải trình bày rằng, giống như như vậy, cô ta hiểu ăn lên tiếng thế nào bây giờ?

Giả sử mẹ cô ta ăn nói bé tí nhẹ xin mẹ chồng giúp đỡ còn tốt, lỡ chẳng khác gì nhất thời kích động nói gì đó quá đáng thì …

Lưu Hồng Mai xoa bụng, lại thở dài một hơi.

Nhân lúc Lưu Đại Ngân tiến tới lấy xe, Lý Lưu Trụ ghé sát vào vợ mình, nhỏ giọng, phát biểu: “ Em cũng ngắm thái độ của mẹ rồi đấy, lát về nói với mẹ em, bảo bà ấy đừng quan tâm đến chuyện Nhậm Tân nữa, với điều kiện không chúng ta đứng giữa sẽ khó xử. ” điều này thật rõ ràng.

Lưu Hồng Mai càng sầu hơn: “ Nhậm Tân là cháu trai ruột của mẹ em, bác bá em mà khóc lóc trước mặt bà ấy, bà ấy có được thể mặc kệ sao? Hai bên đều là người thân, đúng là không nắm được phải làm sao, sầu c. Thật ra, h. ế. t em rồi. ”

“ Em sầu cái gì, Nhậm Tân đã dám làm ra việc này, thì phải dám chịu trách nhiệm như vậy đó. Chúng ta đừng để ý nữa, em còn hiện tại đang hiện diện thai đó, đừng nhọc lòng linh tinh. Có thể thấy rằng ”

Lý Lưu Trụ đỡ Lưu Hồng Mai ra ngoài, Lưu Hồng Mai lại thở dài lần nữa: “ Em cũng không muốn quản, song mẹ em ở đó, em ao ước mặc kệ cũng không được. ”

Phải thừa nhận rằng, “ chuyện này thì đơn giản thôn. Nếu mẹ em lại nhờ em giúp đỡ chuyện của em bọn đó, em cứ hỏi bà ấy, cháu trai quan trọng hay con gái và đứa trẻ trong bụng quan trọng hơn? Hết sức sự không được thì em giả ốm, cứ nằm trong nhà, chẳng lẽ mẹ em còn kéo được em ra khỏi giường sao? ”

“ Em mà giả ốm trốn mẹ em, anh không sợ bà ấy tới tạo phiền anh à? Phải nói rằng, ”

Lưu Đại Ngân đã lái xe tới, Lý Lưu Trụ nói: “ Anh là con rể, sợ cái gì, cùng lắm thì nghe bà ấy mắng vài câu. ” thật sự là vậy.

Về đến nhà, Lưu Hồng Mai nghỉ ngơi một lát, sau đó bước tới cùng Lý Lưu Trụ về nhà mẹ đẻ mình là điều hiển nhiên.

Không phải ngẫu nhiên mà bà ngoại lưu ý thức hôm nay con gái tới chỗ mẹ chồng cô ta, cho nên đang ngồi trong nhà chờ tin tức.

Đơn giản là bà ta nghĩ rất hay, cho rằng hiện tại con gái hiện tại đang mang thai con cháu nhà chúng lý bọn họ, vì thế cho dù không ước ao ước, thì lưu đại ngân cũng phải tạm thời đồng ý trước vừa.

Chỉ đòi hỏi Lưu Đại Ngân chịu buông tha, như thế thì dễ làm rồi, sau này tiếp tục đến cầu xin, không xin cháu trai được trắng án ra khỏi phòng giam, được giảm bớt một hai năm tù cũng xuất sắc.

Thấy hai vợ chồng bọn nhóm đó đến, bà ngoại Lưu vội đứng dậy nhiệt tình gọi: “ Lưu Trụ, Hồng Mai, các con tới đấy à, mau ngồi đi. ” thật sự là vậy.

Sau đó bà ngoại Lưu còn bê hai đĩa trái cây lên bàn: “ Hồng Mai, mẹ vừa mua mấy quả táo, con nếm thử đi. Quả thực, mẹ nghe người ta bảo, ăn nhiều trái cây tốt cho da dẻ. Phải nói rằng, ”

Quả thực, lưu hồng mai cầm một quả táo lên, quả táo này không to lớn lắm, nhìn qua đã từng biết là không ngon giống như là quả táo hôm nay ăn ở nhà mẹ chồng chẳng còn gì để bàn cãi.

Cô ta cầm quả táo trong tay, thổ lộ: “ Mẹ, con trước đây đã hỏi ý của mẹ chồng con rồi, bà ấy nói em chúng gây ra tổn thất quá không nhỏ cho nhà xưởng, tất cả đều nghe theo cảnh sát. ”

Ý là, bà ấy sẽ không viết thư thông cảm gì đó, cũng sẽ không xin giúp Nhậm Tân.

“ Hồng Mai, con trước đây đã nói với mẹ chồng con chúng ta sẽ đền bù tổn thất cho nhà xưởng chưa? ”

Thật ra, “ mẹ, tổn thất tận mười mấy vạn, chúng ta bù thế nào? ” lưu hồng mai buông quả táo, giọng hơi hùng hổ doạ người: “ ai đền bù? Nhà bác trai giữ nhiều tiền giống như như thế sao? ”

Bà ngoại Lưu: “ Không có thì chúng ta đi vay, rồi trong tương lai sẽ gom đủ thôi. ”

“ Dịch chuyển vay? Vay một hai ngàn con dễ thốt lên, đây tận mười mấy vạn, mẹ định vay ở đâu? Thành thật mà nói, mẹ, mẹ phát biểu thử cho con mẹ định vay ở đâu? ”

Bà ngoại Lưu ngửa người ra sau, nằm liệt trên ghế: “ Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Nhậm Tân bị phán mười mấy năm sao? Cái đó còn trẻ như như như vậy, giả sử phải ngồi tù mười mấy năm … Đời này của vật đó coi như bị hủy rồi. ” chẳng còn gì để bàn cãi.

“ Lưu Trụ, Hồng Mai, con lại còn đi đến cầu xin mẹ chồng con thử xem sao? Hiện tại con hiện đang có thai, chắc chắn bà ấy sẽ nể mặt con. ”

Vân Chi

Lưu Hồng Mai nhìn chồng mình, có chỗ dùng lý do anh ta phát biểu trước đó rồi.

“ Mẹ, con không khát khao suốt ngày chạy đến chỗ mẹ chồng để bà ấy ghét bỏ. Thái độ của mẹ chồng con trước đây đã kiên quyết giống chẳng khác gì vậy rồi, mẹ còn muốn con tiến tới cầu xin, như bởi vậy chẳng phải đang trong quá trình tạo thêm mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu cho con sao? Phải nói rằng, mẹ, mẹ đòi hỏi cháu trai hay mẹ cần phải con gái với cháu ngoại của mẹ? ”

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 288/497 • 0%