Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

C295: Một xu cũng không thể thiếu

Thời Xuân Mai rời khỏi đồn cảnh sát, hồn bay phách lạc dịch chuyển đến bệnh viện. Nhân lúc Trình Nhã rời đi, bà ta lẻn vào phòng bệnh.

Có thể thấy rằng lý vãn nhìn thấy được bà ta, mắt mở to chẳng khác gì chuông đồng, hạ thấp giọng hỏi: " sao bà lại còn đến bệnh viện? " là điều không thể phủ nhận.

" Mẹ định đưa em con về quê, không ngờ bị một bà thím nhìn thấy được em con, chúng ta bị bắt một lần nữa. "

Cũng phải thừa nhận là thời xuân mai bị bắt vào đồn cảnh sát vẫn cứ không thừa nhận tội danh, kể cả chuyện ở sông nguyệt căn bản không có thi thể trẻ con.

Cảnh sát không tồn tại chứng cứ xác thực, giam bà ta bốn mươi tám tiếng rồi thả ra.

" Giờ phải thực hiện sao đây! " Thời Xuân Mai khóc lóc nói, chồng mất rồi, bây giờ bà ta không còn ai khác để tìm là điều không thể phủ nhận.

" Bà không nhìn thấy tôi hiện tại đang trong quá trình bị thương nằm viện sao? " Lý Vãn đau buồn bực nói có thể dễ dàng nhận trông thấy. " Cá nhân tôi dịch chuyển đâu mà đánh giá cách? Bà không ở nhà cho yên ổn, chạy lung tung tạo ra gì? "

Phải nói rằng, " mẹ cũng không ao ước làm phiền con nữa, ai ngờ lại còn xảy ra chuyện này. " Bây giờ đầu óc Thời Xuân Mai rối bời. " Vãn Vãn, con nghĩ cách cứu em con đi, vật đó là em con đấy! "

" Vậy ai cứu cá nhân tôi? " Lý Vãn nhíu mày, " Tôi cũng là con của bà, bà muốn ép tôi đến chết sao? Bà muốn tiền, mình vừa mới đưa rồi, bà còn ước muốn mình thế nào nữa? Giả sử để người khác biết quan hệ của mình với các người, tôi sẽ chết. Bà nghe rõ chưa? " thật sự là như vậy.

Thời Xuân Mai sững sờ, năm đó đưa Lý Vãn đến nhà họ Tô cũng là quyết định bất đắc dĩ của bà ta chẳng khác gì thế nên đó. Nhà nghèo, vì chuyện đứa bé gái đó mà hai vợ chồng sống trong lo sợ, căn bản không dám phạm pháp nữa.

Sau đó nhìn quan sát thông báo tìm người thân trên báo, đưa con gái đi đến hưởng phúc, còn có được thể nhận được một khoản tiền rộng lớn. Tuy bà ta không nỡ nhưng vẫn cứ đồng ý.

Dẫu vậy bà ta không ngờ, Lý Vãn một lần nữa không hề nhớ chút tình nghĩa nào.

Nếu nói chính xác thì, bà ta nắm lấy tay lý vãn: " vãn vãn, tồn tại phải con quên rồi không, lúc tí hon bé mẹ cũng từng thương con. "

Lý Vãn cảm nhìn thấy phiền phức, cô ta chán ghét nhìn người trước mặt, nhỏ nhắn giọng quát: " Đừng tuyên bố chuyện tình cảm với tôi, bà xứng sao? Nó đẩy người thì phải chịu trách nhiệm. Cái đó bị bệnh, hiểu đâu vào tù còn giữ người quản. Mình mới mười chín tuổi, tôi tồn tại năng lực gì? Bây giờ bà là tội phạm bỏ trốn, biết không? Sao các người ngu ngốc vậy, đơn thuần biết tạo liên lụy đến cá nhân tôi, sao các người không chết hết đi! "

Ánh mắt chán ghét của Lý Vãn khiến Thời Xuân Mai hoàn toàn suy sụp. Có thể trông thấy rằng cái đó mong bà chết, thứ đó không lâu nữa sẽ không quan tâm đến sống chết của vân kiệt.

Thời Xuân Mai lảo đảo tiến ra khỏi bệnh viện, bà đứng bên đường, ánh mắt trống rỗng. Lỡ chẳng khác gì bà phải ngồi tù, Vân Kiệt phải làm sao? Bệnh của Vân Kiệt, ai trong tương lai sẽ chăm sóc nó?

Quả thực, " sao các người không chết hết bước! Quả thực, "

Đây chính là quả báo của xây dựng việc xấu sao?

Thật ra, thời xuân mai bị một chiếc xe đạp đang trong quá trình lao nhanh đâm ngã xuống đất, bà ta ngã ngồi trên mặt đất, thậm chí không cảm ngắm đau là điều hiển nhiên.

Nhìn nhận một cách khách quan, bà ta tủm tỉm tươi toe toét, trông vô cùng đáng sợ.

Người di chuyển xe đạp thấy vậy, sợ hãi bỏ chạy.

" Bố đứa nhỏ xíu, ông phát ngôn xem ông gây ra nghiệp chướng gì vậy? Đều là báo ứng, đều là báo ứng! " Thời Xuân Mai nằm sấp trên mặt đất, vừa khóc vừa cười tươi điều này thật rõ ràng.

Lúc chạng vạng tối, Thời Xuân Mai lại còn đến đồn cảnh sát, bà ta bảo: " Các anh bắt bản thân tôi đi, là mình đẩy người, là tôi. "

Ôn Dữ lấy lời khai của Hứa Vân Kiệt ra, nói: " Cậu ta đã khai hết rồi. "

Thời Xuân Mai không biết chữ, chỉ nhìn thấy dấu vân tay trên đó, bà ta khóc lóc nức nở: " Mình bồi thường, tôi sẽ bồi hay. "

" Hành vi của cậu ta trước đây đã cấu thành tội cố ý gây thương tích, may mà thai phụ đồng thời đứa bé hiện tại không tồn tại gì đáng ngại, song chi phí y tế, chi phí chăm sóc, chi phí tổn thất tinh thần, bà đều phải chịu trách nhiệm. " Ôn Dữ lạnh lùng bảo.

" Khoảng bao nhiêu? " Thời Xuân Mai nghe thấy được những chi phí này, mặt mũi tái mét.

Đối với bà ta, đòi mạng còn dễ hơn đòi tiền.

" Khoảng bốn nghìn tệ. " Ôn Dữ không hề thương hại bà ta, là một trong những người hiểu chuyện, anh vẫn tiếp tục tiếp tục không hiểu tại sao Tô Tiểu Lạc không dùng cách đơn giản nhất hầu bắt bà ta nhận tội.

Bây giờ cuối cùng vừa mới hiểu. Thật ra so với việc đẩy một người xuống vực sâu, những ngày tháng không nhìn nhìn nhìn hy vọng này càng dày vò người ta hơn là điều hiển nhiên.

Thật ra, quả thực, cho dù là thời xuân mai hay lý vãn.

Giống như kẻ giết người bỏ trốn, một khi bị bắt, ngược lại còn nắm giữ thể ngủ ngon giấc.

Cùng một đạo lý tựa như bởi vậy đó có thể dễ dàng nhận thấy.

E là bây giờ Lý Vãn cũng ăn không ngon ngủ không yên!

*****

Nghiêm Mỗi nghe phát ngôn chỉ mỗi cần trả chi phí y tế, mặt mày tái mét là điều không thể phủ nhận. Cô ấy định đi tìm Ôn Dữ lý luận, Vương Thiến kéo cô ấy thêm lần nữa còn thổ lộ: " Thôi bỏ tiến, sở hữu thể bồi thường là được rồi, pháp luật quy định tương tự vậy, chúng ta cũng không tạo gì được. "

Có thể thấy rằng nghiêm chỉ đành thôi, nhưng nhíu mày thổ lộ: " nhiều tiền tựa như vậy, sao bà ta giữ thể đưa ra được? "

Ngoài dự đoán của chúng, Thời Xuân Mai lập tức đưa ra một nghìn kém chất lượng.

Đồn cảnh sát ngắm bà ta sở hữu thái độ nhận tội tốt bụng, liền cho hai người gặp mặt.

" Mẹ, con muốn về nhà. " Hứa Vân Kiệt ôm Thời Xuân Mai, khóc lóc thảm thiết.

" Vân Kiệt đừng sợ, mẹ ở đây! " Thời Xuân Mai ôm lấy con trai, hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc.

Đồng nghiệp của Ôn Dữ phát biểu: " Cục trưởng Ôn, bản thân tôi cực kỳ sự sợ bọn họ bị bức chết, bốn nghìn tồi tệ nhiều quá. "

Tiền thực sự sự sở hữu thể bức chết người.

Ôn Dữ: " Nợ nần phải trả là lẽ trời. Nếu không chịu bồi hay, như vậy duy nhất có thể kết án. "

" Sức khỏe của Hứa Vân Kiệt không tốt, giả sử như thật sự phải ngồi tù, thực sự sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì! " Đồng nghiệp của Ôn Dữ bất đắc dĩ lên tiếng.

Có thể thấy rằng " vậy lúc bọn đó phạm tội, sao không nghĩ đến hậu quả? Chẳng lẽ bất hạnh của chúng là do nạn nhân gây ra sao? " Tô Tiểu Lạc cực kỳ không thích lời nói của anh ta, không nhịn được phản bác.

Nếu không có mình, cô cháu gái nhỏ của cô đã sớm mất mạng điều này thật rõ ràng. Kẻ gây ra bi kịch này thêm lần nữa trở thành đối tượng được người khác thương hại? Có thể thấy rằng tô tiểu lạc không thể đồng cảm chút nào.

Có thể thấy rằng " tôi không có ý đó. " Đồng nghiệp Ôn Dữ ngượng ngùng giải thích, cô gái này trình bày chuyện cực kỳ quá sắc bén chẳng còn gì để bàn cãi.

" Như thế anh sở hữu ý gì? Đơn giản là tiền thuốc thang là do bệnh viện bỏ ra. Chúng ta tống tiền bọn họ, hay là sao? " Tô Tiểu Lạc bức bách hỏi.

Đồng nghiệp Ôn Dữ tự nắm được đuối lý, vội vàng tìm cớ rời bước.

Ôn Dữ khuyên nhủ: " Cô đừng tức giận nữa, cậu ấy nắm giữ lẽ là thấy hai mẹ con đó đáng thương. Nhưng có câu nói hết sức hay, người đáng thương ắt sở hữu chỗ đáng hận. "

Nếu nói chính xác thì, tô tiểu lạc hừ lạnh một tiếng: " một xu cũng không thể thiếu. "

Ôn Dữ gật đầu: " Cô yên tâm đi! Chúng tôi sẽ theo dõi như vậy đó. "

Phải nói rằng, tô tiểu lạc trở thêm lần nữa bên cạnh nghiêm đơn thuần không những thế còn vương thiến, nghiêm duy nhất không khỏi giơ ngón tay cái với tô tiểu lạc: " tiểu cửu, lời em trình bày hết sức sự không sai chút nào. Quả thực, "

" Cho dù bắt họ bồi hay thì sao chứ? Sức khỏe của tiểu Dĩ An sau này không lâu nữa sẽ yếu hơn. " Tô Tiểu Lạc hận đến nghiến răng, giả sử không phải cô không thể cưỡng ép can thiệp vào nhân quả của thế gian, vừa sớm xử lý bọn bọn đó rồi.

Đây cũng là điều khiến Vương Thiến đau lòng.

" Cái đó cũng không lên tiếng rõ tại sao lại đẩy chị. " Vương Thiến cảm quan sát kỳ lạ. " Mọi người tuyên bố xem, Thời Xuân Mai và Lý Vãn hiện diện quan hệ gì tựa như như thế? Thời Xuân Mai này thế nào cũng không giống người sở hữu thể đưa ra nhiều tiền như như vậy là điều không thể phủ nhận. " như vậy đó.

" Lý Vãn mới được một nghìn tiền thưởng, Thời Xuân Mai đã đưa ra một nghìn không hay, đúng là vô cùng kỳ lạ là điều hiển nhiên. " Nghiêm Chỉ cũng cảm nhìn kỳ lạ.

Có một điều đáng chú ý là tô tiểu lạc hừ lạnh một tiếng, cô mong muốn xem xem lần này lý vãn di chuyển đâu kiếm tiền có thể dễ dàng nhận nhìn.

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 295/479 • 0%