Đêm khuya núi rừng yên tĩnh, hoa rơi thành mưa một bóng dáng xanh cùng một bóng đỏ bước đi trên con đường mòn nhỏ.
......
Có một điều đáng chú ý là nếu đổi là lúc trước, lâm hồi âm còn chưa học tiên thuật, núi cao thế này khẳng định nàng không thể xuống được. Mà hiện tại trong cơ thể có tiên thuật, nhịp bước nhẹ nhàng tốc độ cũng nhanh bất tri bất giác đã đi được nửa đường.
Giữa sườn núi mọc rất nhiều cây, phía trên đơm hoa kết trái rất đẹp. Ở trong yến hội, Lâm Hồi Âm cũng chưa ăn được bao nhiêu, không nhịn được thèm thuồng, nên nhẹ nhàng nhảy lên hái được một ít trái cây chín muồi, đặt trong vạt áo sau đó lại nhảy xuống.
Nhìn nhận một cách khách quan, nàng cầm một trái, lau trong vạt áo của dạ huyền, sau đó cắn một cái, mùi vị ngọt ngào hết sức tuyệt.
Lâm Hồi Âm ăn, nhìn Dạ Huyền im lặng tiến bên cạnh mình, thì cắn nửa quả kia lên miệng, sau đó tùy tiện lấy tiếp một quả, lại xoa xoa trên áo Dạ Huyền rồi đưa cho hắn là điều không thể phủ nhận.
Quàn áo hắn bị nàng liên tục dùng lau trái cây nhưng Dạ Huyền cũng không giận ngược lại còn quan sát vui vui, nhận lấy quả nàng đưa, cắn thử một miếng.
Trái cây hơi chua ăn nhiều dạ dày tuyệt đối dễ khó chịu. Có một điều đáng chú ý là lâm hồi âm thấy trên đường luôn có con khỉ nhỏ nhảy qua nhảy lại nên ném cho vật đó một trái. Con khỉ kia khá to gan, há miệng cắn ngay quả Lâm Hồi Âm ném cho
Lâm Hồi Âm mải hòa nhã nhất thời không chú ý, bước chân bị hụt nên ngã xuống.
Dạ Huyền bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng ôm eo nàng lại đỡ nàng dậy, mặc dù vậy chân Lâm Hồi Âm vẫn luôn có chút đau, trọng tâm không vững.
Trẹo chân tuy không nặng nhưng cũng không hề nhẹ, đau đớn rất khó chịu chẳng còn gì để bàn cãi.
Phải nói rằng, suýt nữa lâm hồi âm còn chảy cả nước mắt, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Dạ Huyền lo lắng ôm nàng đặt trên thềm đó, đứng trước mặt nàng cởi vớ nàng ra, nhìn cổ chân nàng đã sưng đỏ lên.
Dạ Huyền đưa tay ra muốn sờ một cái, dẫu vậy vừa mới chạm vào Lâm HỒi ÂM trước đây đã vặn mi kêu đăn, còn hét lên: " Đau chết luôn... Đừng đụng... "
Tiên thuật hắn cao mình những vết thương nhẹ này chỉ cần thúc giục tiên khí thì nhanh chóng lành bận. Nhưng Lâm HỒi Âm còn chưa học tiên thuật tuyệt vời, tự nhiên không tự mình chữa được.
Dạ Huyền không thấu hiểu thời điểm người khác bị trẹo chân phải làm thế nào, vốn khát khao đưa tay ra xoa cho nàng bây giờ nàng lại còn kêu đau như vậy, tay hắn bỗng cứng ngắc trong không trung, không nhận ra tạo ra thế nào.
Lâm Hồi Âm đau dớn sau đó nhẹ nhàng giật giật cổ chân mình lại cảm thấy một trận đau đớn khác truyefn đến. Mặc dù vậy cũng không đau đớn chẳng khác gì vừa rồi, nguyên nhân là do vậy nhịn một trận lại đợi thêm một lúc, giật giật sau đó đau đớn giảm đi vô cùng nhiều, chắc cũng không trật đến gân cốt. Lúc này Lâm Hồi Âm lại vòng cổ chân trước mặt Dạ Huyền một chút, chuyển động một hồi cảm thấy tốt hơn thì đạp đất đứng lên, ai ngờ cổ chân thêm lần nữa đau đớn, cả người không đứng vững kết quả ngã về phía trước.
Dạ Huyền không phản ứng kịp bị nàng nhào đến vừa vặn bị nàng đè lên người.
Mặt nàng áp lên mặt hắn...