Tô Lạc nhàn nhã tự tại ngồi bên cạnh Nam Cung Lưu Vân, thản nhiên tự đắc ăn vặt.
Nam Cung Lưu Vân sầu muộn cười giúp nàng rửa tay, dịu dàng tuyên bố: “ Ngay cả Lam Tứ cũng lừa, ngươi thật là to gan. ”
Lam Tuyển, đứng hàng thứ tư trong dòng chính của gia tộc, ngày thường bạn bè đều dùng tên Lam Tứ để gọi hắn có thể dễ dàng nhận thấy.
Lam Tứ giữ ngoại hiệu là Tên Lười Chết. Đứa nhỏ này xưa nay lười nhất, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng. Nếu không phải gia tộc cung cấp linh dược không ngừng cho hắn, chưa chắc hắn sẽ có được võ công tu vi như hiện tại.
Khóe miệng Tô Lạc xẹt qua ý cười gian xảo: “ Chính hắn một hai đòi thử, đâu có được liên quan tới ta. ”
Một lần nữa phát ngôn lúc trước tuy Lam Tứ vẫn cười tươi tủm tỉm, tỏ thái độ thân thiết với nàng, tuy nhiên cặp mắt dò xét kia thực sự sự khiến Tô Lạc không thích lắm, có thể trả thù một chút, hiện diện thể đả kích sự ưu việt là thế gia đệ tử của hắn, cớ sao mà không thực hiện chứ?
Bàn tay to ấm áp của Nam Cung Lưu Vân bao trùm trên đỉnh đầu Tô Lạc, cưng chiều xoa đầu nàng, nhướng mày mỉm cười: “ Ngươi đó, không chịu một chút thiệt thòi nào, nhưng bổn vương quả thực yêu chết tính cách này của ngươi. ”
Gương mặt tuyệt mỹ lộng lẫy như ngọc, như được thiên nhiên điêu khắc của Nam Cung Lưu Vân dừng trước mặt nàng. Mặt hắn tương tự tranh vẽ, mắt tựa như sao trời, mũi cao thẳng, môi đỏ giống như son, khiến hắn trở nên vô cùng quyến rũ, chỉ nhìn một cái đã bị thu hút lún sâu vào, không thể dời tầm mắt.
Tô Lạc thật vất vả mới có thể dời bước tầm mắt, quay mặt tiến tới, tức giận nói: “ Ngươi im miệng cho ta! Nơi này nhiều người tương tự vậy, ít tuyên bố hươu nói vượn. ”
“ Thổ lộ hươu nói vượn? ” Lông mi của Nam Cung Lưu Vân đen nhánh xinh đẹp, còn hơi cong lên, mắt phượng nhướng cao, quyến rũ điên đảo chúng sinh, chỉ nhìn khóe miệng của hắn gợi lên một nụ cười tươi khẽ, môi đỏ tươi tựa như máu: “ Được, thế nên bổn vương lại nói lại còn một lần trước mặt mọi người … ”
Nam Cung Lưu Vân nói xong đã từng kéo Tô Lạc đứng lên, mọi người nhìn sang.
Tô Lạc trong lòng quýnh lên!
Làm trò trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu với nàng hà? Sao mà được chứ? Bây giờ nàng đã là cái đích cho mọi người chỉ trích rồi được không?
Tô Lạc nhanh chóng tránh khỏi tay hắn, khí thế vô cùng: “ Nam Cung Lưu Vân, ngươi câm mồm cho ta! Ngươi dám nói, ta dám chôn ngươi! ”
“ Chôn bổn vương? ” Nam Cung Lưu Vân hứng thú nhướng mày, hai tròng mắt nheo thêm lần nữa nguy hiểm, môi đỏ gợi lên, quyến rũ hoa lệ như lửa.
Không tốt bụng, gặp rắc rối! Tô Lạc ảo não trong lòng, nàng hất tay của Nam Cung Lưu Vân ra, cơ thể đã hành động trước cả đầu óc, lúc này nàng nhảy vào đám ngươi như là một trận gió, nháy mắt đã biến mất trước mặt Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân nhìn thân thủ linh hoạt như linh miêu kia, tròng mắt như hồ nước thâm thúy đen nhánh.
Nếu như Lạc Nhi của hắn ngốc một chút, ngây ngô một chút, phế vật một chút, giữ phải sẽ không khó theo đuổi đến như vậy không?
Lam Tuyển nắm cây gậy trúc kia đã nửa giờ, nhưng hắn vốn vô cùng hy vọng giờ phút này lại tràn trề tuyệt vọng không những thế còn thất vọng chính là thế.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, thời điểm hắn buông cần câu cá xuống, đáy nước xác thật có một đám Tử Kinh Ngư đang bơi xung quanh, đúng do đó, các ngươi không hiện diện nghe lầm, thật là một đám Tử Kinh Ngư bao phủ ánh sáng màu tím, đông đúc đen nghìn nghịt, tranh trước tranh sau tre già măng mọc.
Dẫu vậy quỷ dị là sau khi Tử Kinh Ngư vòng quanh cần câu hai vòng thì bắt đầu tốp năm tốp ba kết bạn chạy mất, quả thực là vô cùng ghét bỏ.
Lam Tuyển lúc này quả thực buồn bực đến hộc máu!
Rõ ràng cần câu và mồi câu cá đều giống y hệt nhau, sao tới lượt mình lại là tình huống chẳng khác gì vậy chứ?