Thực tế là, " cái này không phải là việc nhỏ! " liên nhược nhìn thẳng vào mắt của hắn, bởi vì tức giận mà trong đôi mắt đẹp hơi gợn nước thoáng qua một vẻ kiên định: " ở trong lòng hoàng thượng, chuyện liên quan đến thiển phi nương nương liền tuyệt đối không phải nhỏ! Huống chi, giữ phải là quấy rầy không, cũng nên do hoàng thượng tự phán đoán, tại sao Cố đại nhân có thể thay mặt hoàng thượng quyết định? "
" Không phải Liên Nhược cô cô mời hạ quan giúp một tay sao? " Cố Thuyên nhíu mày: " Giúp hay không giúp cũng vì thế do hạ quan định đoạt chứ? "
"......"
Liên Nhược tức giận, hung hăng oan hắn một cái.
Thật ra, người này mới vừa rồi còn nói gì " giúp một tay không dám nhận, phân phó một tiếng là được ", thì ra trình bày hồi lâu đều là gạt người chơi hay sao?
" Cố đại nhân không giúp coi như là xong! " Liên Nhược cắn răng phát ngôn một câu, xoay người liền hy vọng rời đi.
Dưới mắt chỉ tồn tại thể đi Trương phủ thử một chút, cũng không hiểu Trương Tiến có thể đồng ý hay không......
" Cô cô dừng bước! " Lúc Liên Nhược sắp bước ra cửa, Cố Thuyên mở miệng, trong mắt thoáng qua tia sáng.
" Hạ quan không hiểu, cô cô không phải người của Thái hậu sao, vì sao liều lĩnh bước tới giúp Thiển phi nương nương? "
Nếu nói chính xác thì, liên nhược dừng một lần nữa, nhưng không xoay người: " mặc kệ thiển phi nương nương giữ phải mật thám không, cũng nên do hoàng thượng trở về định đoạt. Ta chỉ không muốn trông thấy một người hoàn hảo, cứ chẳng khác gì bởi vậy...... "
Câu nói kế tiếp nàng không tiếp tục nói, thế nhưng Cố Thuyên tồn tại chút đã hiểu. Khẽ nheo cặp mắt lại còn, con mắt sắc thật sâu nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, thổ lộ: " Hạ quan hiểu. "
Dừng một chút, lúc Liên Nhược lại một lần nữa chuẩn bị rời bước, lại nói: " Hạ quan nguyện ý giúp Liên Nhược cô cô. Đơn thuần là tạm thời cô cô vẫn không do đó hồi cung trước, trong trường hợp như là bị Thái hậu biết chuyện ngươi ra ngoài báo tin, nhất định không lâu nữa sẽ không bỏ qua ngươi. "
" Chẳng lẽ ta không trở về, Thái hậu cũng không biết sao? " Liên Nhược cười một tiếng, ngay từ lúc nàng quyết định giúp Thiển phi, cũng đã chuẩn bị gánh chịu tất cả hậu quả.
" Huống chi, chỗ của Thiển phi nương nương không thể không có ai nhìn. Thực tế là, nếu như ta đi về, bảo không chừng lúc mấu chốt còn có thể van nài, nếu như không trong cung kia, không tồn tại một ai giúp nàng rồi. "
Mặc dù nàng cầu xin đoán chừng cũng không dùng.
Trầm mặc chốc lát, nàng mới quay người, cúi chào: " Đa tạ Cố đại nhân chìa tay giúp đỡ, Liên Nhược vô cùng cảm kích. "
******
Trong cung Phượng Ương, Đông Dương gấp gáp đứng ở đàng kia dậm chân, nhìn những người đó lật ngổn ngang cung Phượng Ương lên, nàng lại chỉ mỗi hiện diện thể không thể làm gì khác là nhìn cửa chằm chằm, lòng nàng chẳng khác gì bị lửa thiêu.
Thành thật mà nói, hoàng thượng mới đi ra ngoài, thái hậu liền nhận được mật báo nói chủ tử tư thông với địch phản quốc, rõ ràng chính là hãm hại không kịp chờ đợi, nếu không trên đời nào có chuyện trùng hợp chẳng khác gì thế?
Thật sự là quá ghê tởm!
Lúc Đông Dương đang tức giận bất bình, đột nhiên nội điện truyền đến một tiếng la lên như vậy đó.
" Đại nhân, tìm được! " chẳng còn gì để bàn cãi.
Tìm được?
Ấn đường Đông Dương nhảy lên, lúc này trừ chứng cứ " Tư thông với địch phản quốc ", còn có thứ gì có thể bị tìm được?
Lúc này, một tiểu thái giám xấu xí treo nụ tủm tỉm xu nịnh di chuyển ra, đi đến chỗ vị đại nhân trong miệng hắn, trong tay còn cầm một lá thư.
Đông Dương kinh hãi, sắc mặt tái lại.
Chủ tử......
" Bức thư mà các ngươi cầm, vốn không phải là lá thư tư thông với địch! " Nàng cả giận nói.
" Có phải lá thư tư thông với địch không không phải do một mình nha hoàn như ngươi định đoạt! " Người nọ lập tức quát bảo ngưng nàng một lần nữa: " Người tới, các ngươi canh trừng nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào trong cung Phượng Ương bước ra nửa bước là điều không thể phủ nhận. Người trái lệnh, giết không tha! "